Quãng đường vốn dĩ cần tận sáu mươi phút mới tới được nhà tổ nhà họ Nghiêm thì giờ chỉ cần hai mươi phút là đến nơi. Người hầu của nhà họ Nghiêm đã thành thói quen, sớm mở rộng cổng lớn để xe chạy thẳng một mạch vào trong.
Ngày thường Nghiêm Kỷ sống một mình ở biệt thự bên ngoài, chỉ khi cuối tuần mới trở về nhà tổ của gia đình mình.
Một người phụ nữ đoan trang, nhã nhặn, xinh đẹp ngồi bên bàn cơm gọi anh lại: “Sao đây? Ông nội và bà nội ra ngoài du lịch, không ở nhà tổ nên con bắt đầu làm biếng rồi hả? Mau tới ăn cơm đi.”
Nghiêm Kỷ đáp lại: “Mẹ. “
Trên bàn cơm, Phương Hoa Dung gắp cho Nghiêm Kỷ chút rau, rồi cất giọng lạnh lùng: “Nghe nói ở ngoài, con hay lén lút che chở cho Lâm Thi Vũ, đứa con gái riêng của nhà họ Lâm kia. Ông nội con còn cố ý tới tìm mẹ, hỏi có phải con có ý gì với con gái nhà người ta không kìa.”
Mặt Nghiêm Kỷ không có chút cảm xúc, chỉ im lặng ăn cơm: “Bạn bè thuở nhỏ mà thôi. Mà Lâm Thi Vũ cũng không giống người khác, trong mắt cậu ấy không có ham muốn danh vọng hay lợi ích gì cả.”
Lúc nhỏ Nghiêm Kỷ hay dính lấy ông nội, từng đến vùng nông thôn nào đó làm xây dựng cùng ông nội, nên mới quen biết với Lâm Thi Vũ lúc ấy mới 6 tuổi.
Năm đó Lâm Thi Vũ non nớt không biết gì suýt nữa thì rơi vào hố phân giữa ruộng của Nghiêm Kỷ, nếu rơi xuống thật thì theo tính tình của Nghiêm Kỷ, chắc phải lột da toàn thân mới thay đổi được. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Anh và Lâm Thi Vũ trở thành bạn bè, cũng từng chơi với nhau một thời gian ngắn, lúc đó Nghiêm Kỷ cảm thấy khá vui.
Sau khi lớn, Lâm Thi Vũ lại không nhớ ra Nghiêm Kỷ, vì lúc còn bé Nghiêm Kỷ dùng tên và thân phận của một đứa trẻ khác.
Nghiêm Kỷ cũng không định làm quen lại với Lâm Thi Vũ, chỉ là ánh mắt nhìn cô ấy đúng là không giống những người xung quanh, có vẻ kỳ lạ và cũng tiện thể bảo vệ cô ấy một chút.
Phương Hoa Dung biết tính tình con trai mình cổ quái, trước giờ làm gì cũng chỉ quan tâm xem có vui hay không. Mà cô bé Lâm Thi Vũ này lại ngây thơ, anh vui thì giúp thôi.
“Vậy thì tiếc quá, ông nội con uổng công vui mừng rồi. Ông già rồi mới có cháu nên mong có chắt lắm, cũng trông mong con mãi. Thế sao tối nay con về muộn vậy?”
Nghiêm Kỷ kể ngắn gọn lại chuyện đưa Mộc Trạch Tê về.
“Hóa ra là con gái của Vạn Dung.” Phương Hoa Dung cười một tiếng, nhớ lại ký ức cũ mà có chút cảm thán: “Vạn Dung dạy con gái đúng thật là... Nhưng chắc con bé trông xinh lắm.”
Đầu Nghiêm Kỷ lập tức xuất hiện khuôn mặt xinh như hoa của Mộc Trạch Tê cùng dáng vẻ mảnh mai dễ vỡ của cô.
Nghiêm Kỷ từng thấy vô số phụ nữ vì quyền thế nhà họ Nghiêm hoặc vì khuôn mặt anh mà tiếp cận anh.
Nhưng Mộc Trạch Tê là người đẹp nhất, khí chất đặc biệt nhất trong số đó. Anh không tỏ rõ ý kiến, chỉ “vâng” một tiếng.
Phương Hoa Dung vừa nghe đã tươi cười nhìn con trai mình: “Nếu con bé có ý mà con thích thì nuôi dưỡng bên người đi. Nhà chúng ta chẳng thiếu thứ gì, sau này chia tay cũng sẽ không để con bé chịu thiệt, con bé cũng có thể có được thứ mình muốn.”
Nghiêm Kỷ không trả lời, chỉ ăn cơm qua loa. Vẻ đẹp của Mộc Trạch Tê thực sự cuốn hút, nhưng cô luôn nhằm vào Lâm Thi Vũ, anh không thích những cô gái phức tạp hay bày mưu tính kế thế này, vì ngại phiền phức.
Phương Hoa Dung thấy Nghiêm Kỷ mới ăn mấy miếng đã định bỏ đũa xuống thì vội gắp thêm mấy món bỏ vào bát của anh: “Cái tật kén ăn của con vẫn chẳng sửa chút nào. Con trai, con không vui à? Trong nước hạn chế nhiều, bố con lại không thích cho con đi du học nước ngoài, hay là lúc con được nghỉ thì ra nước ngoài chơi giải sầu đi?”
“Nói sau đi mẹ.” Cuối cùng Nghiêm Kỷ ăn hết mấy món mẹ gắp rồi bỏ bát đũa xuống. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Mộc Trạch Tê sửa sang xong rồi chuẩn bị ra khỏi khu chung cư mua băng vệ sinh.
Dù biết Nghiêm Kỷ không còn ở đây nhưng cô vẫn nhìn quanh tìm kiếm bóng hình đó. Sau đó lại thấy bộ đồ trắng xanh chói mắt nằm trong thùng rác bừa bộn.
Mộc Trạch Tê nhặt đồ lại giặt sạch sẽ, chà mấy chỗ có vết máu rất kỹ càng, giặt hết lần này đến lần khác.
Hình như