Lý Vi nghe được từ quan trọng, con dâu? Mộc Trạch Tê gả vô nhà họ Nghiêm thật sao? Trong chớp mắt Lý Vi cảm thấy cay đắng đan xen. Lúc trước khi thích Nghiêm Kỷ vì không tạo được thiện cảm với Nghiêm Kỷ nên tìm mọi cách vớt vát, còn không ít lần lấy lòng Phương Dung Hoa. Việc nhỏ như thế này đương nhiên cô ta sẵn lòng rồi.
Mộc Trạch Tê ở bên cạnh cảm thấy căng thẳng trong lòng, cô cho rằng hành vi thích đồ vật dù là cướp đoạt cũng phải lấy bằng được sẽ ảnh hưởng không tốt đến phát triển đối với Nghiêm Mẫn, con cô. Nhưng cô không lên tiếng được vì cô cần một chiếc di động không có thiết bị theo dõi từ xa.
Điện thoại di động của Mộc Trạch Tê reo lên báo có nhận tin nhắn:【Chồng: Anh sắp về rồi.】
Đúng lúc này bác Trần - quản gia riêng của Nghiêm Kỷ ở nhà họ Nghiêm đi tới, hơi khom lưng nói khẽ: “Mợ chủ, hôm nay cậu chủ sẽ trở về sớm, mợ nên chuẩn bị về nhà.”
Mộc Trạch Tê đành ôm con trai, xin phép Phương Dung Hoa đi về trước. Trước khi đi Mộc Trạch Tê nghe thấy Lý Vi nói móc: “Không biết có làm nổi bà chủ gia tộc dòng dõi tri thức giàu có không đây?”
Trên đường về nhà tổ nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê ôm con trai ngồi trong xe hơi xa hoa thoải mái. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe mà dâng lên cảm giác xúc động. Cô nhớ La Nam Nam nói đến vài câu chuyện tiểu thuyết có nội dung quen thuộc trong thế giới của bọn họ. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Thường vào tình huống này, nữ chính sẽ vô cùng mạnh mẽ đập gáy tài xế khiến tài xế hôn mê rồi ôm con chạy. Tiếp đó nữ chính cao chạy xa bay cùng nam phụ thích mình, nam chính theo đuổi vợ, bắt đầu tình tiết anh theo em trốn.
Mộc Trạch Tê lắc đầu liếc mắt nhìn bác Trần lái xe vững vàng và nghiêm túc, bác Trần đã lớn tuổi sẽ không chịu được một cú đập. Mà bản thân cô cũng không có nam phụ dẫn cô đi, dù sao chính cô là nữ phụ chuyên làm điều ác khiến người ta ghét. Vả lại cô nào dám đưa cháu nhà họ Nghiêm đi, có khi chưa được hai cây số đã bị tóm rồi.
Nghiêm Kỷ đối với cô không có chút thương tiếc, thậm chí còn hơi hung dữ. Nếu cô bỏ trốn không biết anh lại tra tấn cô như thế nào nữa. Nghĩ đến ‘món đồ chơi’ ở ngăn tủ trong phòng, Mộc Trạch Tê chỉ có thể dẹp bỏ ảo tưởng này.
“Nam Nam… rốt cuộc cậu đang ở đâu…”
Tay của cục thịt nhỏ cầm ốp điện thoại di động trang trí lấp lánh, ngửa khuôn mặt nhỏ, ê ê a a gọi mẹ nhìn xem. Mộc Trạch Tê cúi đầu, thì ra trang trí hình mặt trời giống mặt dây chuyền trên cổ cô.
Mộc Trạch Tê vỗ mông nhỏ con mình: “Tưởng là đồ của dì Lý Vi là của mẹ sao? Mẹ cảm ơn con nhé, nhưng làm vậy là không đúng, về sau không được làm như vậy nữa.”
Sau đó đưa mặt kề sát khuôn mặt nhỏ của bé cưng, nói khẽ: “Đừng trở nên giống bố con, không tốt đâu, mẹ cũng không thích.”
Cục thịt nhỏ nghe không hiểu, chỉ biết sờ mặt mẹ mình cười hihi.
-------------------------------------
Cửa phòng cách âm vô cùng tốt, lúc này đang mở ra một cái