Tiết tự học tiếng Anh sớm, cô Triệu cố gắng đem bài thi nói qua một lần nên hết tiết tự học, cô vẫn chưa đi.
Tiết đầu tiên là Toán học, giáo viên dạy Toán là một cô giáo mặt mày nghiêm túc, khắt nghiệt đối với ai đều như vậy, trong lớp, có vài người nghịch ngợm, đặt cho cô là "bà phù thủy".
Bà phù thủy thời điểm lên lớp, cô Triệu vẫn đang còn nán lại giảng thêm, hai người không có hợp nhau, bà phù thủy cầm thước, gõ gõ hai cái lên cạnh cửa.
Cô Triệu liếc cô Toán một cái, thu bài thi lại rồi kiêu ngạo đi ra.
"Giải bài thi." Bà phù thủy vào phòng học, không khí đều ngưng đọng vài phần.
Phía dưới một mảnh "xôn xao" âm thanh tìm bài thi.
Thẩm Tri Ngôn đem bài thi lấy ra, lại trộm đem một bài thi khác giấu ở phía dưới viết.
"Thẩm Tri Ngôn." Cô lấy thước dạy học, gõ gõ cái bàn: " Em nói."
" Đề 12." Vu Vi ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Tri Ngôn đứng lên đồng thời cũng nhìn qua đề, hôm qua mới thi, nên vẫn còn nhớ rõ, cậu đứng lên, trả lời, phân tích cặn kẽ một lỗi cũng không soi được.
Bà phù thủy khó được cười cười, gật gật đầu, kêu Thẩm Tri Ngôn ngồi xuống.
Vu Vi lấy bài thi chống đỡ miệng, nhỏ giọng nói: "Thằng bạn cùng bàn thật là trâu bò.
Đề này thật khó, cậu ấy lại......"
Thẩm Tri Ngôn còn chưa nói gì, bà phù thủy lấy thước gõ gõ bục giảng, âm thanh sắc nhọn vang lên, nói: "Vu Vi! Em nói cái gì! Muốn đi lên giảng à!"
Vu Vi lập tức ngậm miệng, rục rục cổ, thành thành thật thật nhìn chằm chằm bài thi.
Thứ duy nhất tán thưởng bà phù thủy là không dạy quá giờ, hết tiết liền nghỉ.
Cao tam lớp 1 gần sân thể dục, lúc Giang Dữ An chưa bị lưu ban, hắn học ở lớp bênh cạnh lớp của Thẩm Tri Ngôn.
Hắn đã có ấn tượng với Thẩm Tri Ngôn, chỉ là lúc ấy còn không biết tên Thẩm Tri Ngôn.
Khối cao tam luôn luôn an tĩnh, đặc biệt là buổi sáng, người không đọc sách, thì chính là ghé vào trên bàn ngủ bù, rất ít người ở bên ngoài đùa giỡn, Giang Dữ An lên lầu, hành lang ầm ĩ một trận.
Thẩm Tri Ngôn đang giảng bài cho Vu Vi, Vu Vi bị âm thanh ầm ĩ hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn xem.
"Giang, Giang Dữ An!" Vu Vi kích động nắm góc bàn.
Thẩm Tri Ngôn theo bản năng quay đầu, thấy Giang Dữ An đứng ở cửa sau phòng học.
"Giang Dữ An a, Giang Dữ An." Vu Vi lay lay cánh tay Thẩm Tri Ngôn.
"A......" Thẩm Tri Ngôn nuốt nuốt nước miếng, gật đầu: "......!Là Giang Dữ An."
Giang Dữ An đứng ở cửa sau phòng học nhìn một vòng, thấy được Thẩm Tri Ngôn.
Hai người ánh mắt giao nhau, Giang Dữ An vừa định giơ tay kêu cậu ra, Thẩm Tri Ngôn lại đột nhiên quay người, đem đầu chôn ở trong sách.
"......"
Giang Dữ An đành phải ngăn lại một nữ sinh vừa ra cửa, nhờ cô kêu cậu ra giùm.
Nữ sinh kia mặt thực hồng, không ngừng gật đầu, lại bất động, nhìn chằm chằm mặt Giang Dữ An.
Giang Dữ An nhíu nhíu mi.
Nữ sinh kia nhanh chóng xoay người, hướng bên trong hô một tiếng: "Thẩm Tri Ngôn! Học thần! Có người tìm!"
Thẩm Tri Ngôn chôn đầu không nhúc nhích.
Vu Vi lay lay cánh tay Thẩm Tri Ngôn, nói: "Hắn tìm cậu, hắn tìm cậu! Bạn cùng bàn! Giang Dữ An kêu cậu!"
Vài giây sau, Thẩm Tri Ngôn đứng dậy, đi qua.
"Cậu tìm tớ?" Thẩm Tri Ngôn hỏi, bởi vì giấc mộng tối hôm qua, tầm mắt tự thiên quẹo phải, không dám nhìn thẳng Giang Dữ An.
Giang Dữ An nhìn chằm chằm hướng mắt di chuyện của cậu, hỏi: "Làm chuyện trái với lương tâm?"
"A?" Thẩm Tri Ngôn ngẩng đầu, xấu hổ đẩy đẩy mắt kính, nói: "Không có......"
Cậu rất hợp mang loại mắt kính hào hoa phong nhã này, làm cậu ôn nhu lại sạch sẽ.
"Tay thế nào?" Giang Dữ An nhìn Thẩm Tri Ngôn.
"Khá hơn nhiều rồi." Thẩm Tri Ngôn cúi đầu, rất tự giác vươn tới cho Giang Dữ An xem.
Nhìn còn có chút hồng, bất quá không tính nghiêm trọng.
"Ân." Giang Dữ An gật gật đầu, đem đồ vật trên