Buổi chiều được nghỉ, Tết trung thu cùng Quốc khánh được hợp lại với nhau, vốn dĩ có tám ngày nghỉ, nhưng cao tam chỉ được nghỉ ba ngày.
Bất quá, nghỉ ít nghỉ nhiều gì cũng làm bản thân cao hứng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, so ra vẫn là tốt hơn đi học.
Thời điểm nghỉ học ở cổng trường là náo nhiệt nhất, tan học, có người mở quán, cứ thế xếp thành một con rồng dài.
Mặt đường treo rất nhiều lá cờ nhỏ màu đỏ, người đến người đi, nhìn thật náo nhiệt.
Nhìn một vòng, mì căn nướng xú, bạch tuộc viên kem..., thấy cái gì cũng muốn ăn.
Hôm nay tâm trạng cậu khá tốt, không chỉ là vì được nghỉ, càng bởi vì Giang Dữ An cho cậu thuốc cùng chocolate.
Thẩm Tri Ngôn đi phố ăn vặt, đến tiệm trà sữa mua ly trà sữa, vị khoai môn, chậm rì rì uống, vừa uống vừa đi về nhà.
Ở phía dưới gặp Tiểu Hoàng, không biết ai đưa cho nó non nửa chén mì, Tiểu Hoàng cúi đầu ăn.
"Hắc." Thẩm Tri Ngôn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng ngẩng đầu, hướng câu "meo meo" kêu to hai tiếng.
"Mày muốn uống sao?" Thẩm Tri Ngôn hỏi.
Truyện Quan Trường
Tiểu Hoàng lại "meo meo" kêu to hai tiếng.
Thẩm Tri Ngôn uống một ngụm, đem dư lại đưa tới trước mặt Tiểu Hoàng, nhìn Tiểu Hoàng vui sướng vươn đầu lưỡi liếm, mới đứng dậy ném rác rồi về nhà.
Hạ Nhất Thanh khó có được thời gian rảnh nhà, Thẩm Tri Ngôn đẩy cửa vào nhà đã nghe thấy một cổ hương vị khiến bụng cậu kêu lộp độp, là tay nghề của Hạ Nhất Thanh.
Cậu chạy đến phòng bếp, làm nũng với mẹ, vươn tay lấy miếng thịt bỏ vào miệng rồi sau đó mới về phòng đọc sách.
"Tri Ngôn!" Hạ Nhất Thanh ở trong phòng bếp kêu.
"Dạ!" Thẩm Tri Ngôn bỏ sách xuống đáp lại.
"Mua cho mẹ bình nước tương đi con." Hạ Nhất Thanh nói: "Nhanh lên nha."
"Vâng." Thẩm Tri Ngôn từ phòng đi ra, từ chỗ Hạ Nhất Thanh cầm tiền, lại thuận tay chôm một miếng to thịt bỏ vào trong miệng.
"Tham ăn." Hạ Nhất Thanh đánh tay cậu, nói: " Thuận tiện vứt rác luôn đi con".
"Được ạ." Thẩm Tri Ngôn gật đầu.
Dưới lầu có siêu thị, Thẩm Tri Ngôn quen cửa quen nẻo, đi trước khu bán gia vị lấy một chai nước tương, sau đó lại đi đến quầy đồ ăn vặt, cầm hai túi khoai tây cắt lát cùng một ít chocolate, lúc tính tiền phát hiện tiền không đủ, còn thiếu hai đồng.
Thẩm Tri Ngôn không mang điện thoại, trên tay chỉ có 50 đồng mẹ Hạ đưa, cậu nghĩ nghĩ, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem khoai tây cắt lát để lại.
Siêu thị gần tiểu khu bên ngoài, một đi một về không tốn nhiều thời gian, khi cậu trở về, dưới lầu có một chiếc xe đậu, vài người vây quanh chụp ảnh.
Thẩm Tri Ngôn không thích xem náo nhiệt, cũng không hiểu biết về xe, từ xa liếc liếc mắt một cái liền vào thang máy.
Vài giây sau, cửa thang máy mở ra vừa lúc Thẩm Tri Ngôn lột một khối chocolate bỏ vào miệng, còn chưa kịp ăn xong, gương mặt bị chocolate căng ra như một cái bánh bao nho nhỏ.
Giang Dữ An đứng ở cửa, biểu tình trên mặt không tốt lắm, quanh thân toả ra hơi lạnh.
Trước mặt hắn có một lão nam nhân, tầm 50-60 tuổi, ăn mặc khéo léo, gương mặt hiền từ, trên tay còn cầm hai hộp quà đóng gói tinh xảo, nhìn dáng vẻ thì chắc là bánh trung thu.
Giang Dữ An tâm tình không tốt, Thẩm Tri Ngôn cảm nhận được.
Cậu nhịn không được nhìn qua nhiều hơn hai lần, tầm mắt lại va chạm với Giang Dữ An.
"Thiếu gia, bánh trung thu là tiên sinh định chế." Lão nhân kia mỉm cười mở miệng: " Đã ăn tết, thì đồ ăn cũng phải thích hợp."
Giang Dữ An thu hồi tầm mắt, rũ mắt lạnh nhạt mở miệng: "Trần thúc, trở về đi." Hắn nói xong liền đóng cửa phòng, không để cho Trần thúc dư thừa chút thời gian nào.
Trần thúc muốn giơ tay gõ cửa, cuối cùng vẫn là không nhúc nhích, thở dài xoay người, nhìn thấy Thẩm Tri Ngôn, Thẩm Tri Ngôn chạy nhanh hướng đến ông hơi hơi mỉm cười.
Trần thúc cũng cười, hỏi: "Tiểu đồng học, con ở nơi này sao?"
"Con ở cách vách." Thẩm Tri Ngôn nói.
"Phải không?" Trần thúc mỉm cười, hỏi: "Vậy, ngài cùng thiếu gia nhận thức sao?"
"Nhận thức." Thẩm Tri Ngôn gật gật đầu.
Trần thúc đem trong tay bánh trung thu đưa qua đi, nói: "Phiền toái con, giúp ta đem cái này đưa cho thiếu gia đi."
Thẩm Tri Ngôn do dự một chút, lắc đầu, hơi cúi người, nói: "Xin lỗi bác."
Giang Dữ An không muốn nhận, hắn không vui, Thẩm biết ngôn biết.
Trần thúc cười cười, không có làm