Giang Dữ An đến phòng học thời điểm tự học vừa mới bắt đầu, bất quá cao nhị ( năm hai) quản không tính là nghiêm, sáng sớm tự học không lão sư, các bạn học ngủ bù thì ngủ bù, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, còn có hai người tránh ở ban công ăn cơm sáng.
Giang Dữ An mới vừa ngồi xuống, Đàm Tùng Lâm liền chạy lại.
“Giang ca, ngươi đem ta kéo vào danh sách đen?”
Giang Dữ An không tỏ ý kiến.
“Đừng a.
” Đàm Tùng Lâm xua tay: “Ta sai rồi Giang ca, ngươi đem ta kéo ra đi.
”
Giang Dữ An đem điện thoại mở khóa ném qua.
Đàm Tùng Lâm cười ha hả đem chính mình từ phòng tối thả ra,sau đem điện thoại trả lại.
“Giang ca ta đã biết.
” Đàm Tùng Lâm đè nặng thanh âm: Nói “ Tiểu tử kia gọi là Thẩm Tri Ngôn, cao tam.
”
“Ân.
” Giang Dữ An không có gì hứng thú, cúi đầu bắt đầu đeo tai nghe.
“Nghe nói là cái học bá, nhiều lần được hạng nhất.
” Đàm Tùng Lâm trên mặt mang theo bất mãn: “ Cái tên danh dự được đề trên bảng vàng chính là cậu ta.
”
“Loại mọt sách này, cũng chỉ có cái thành tích tốt, lớn lên giống tiểu bạch kiểm, ta cũng như vậy a”.
Đàm Tùng Lâm vén tay áo lên làm tư thế thủy thủ mạnh mẽ: “Thật không biết Giai Giai thích cậu ta cái gì!”
Giang Dữ An liếc Đàm Tùng Lâm một cái,không nói chuyện.
“Ai,Giang ca.
” Đàm Tùng Lâm khoe khoang cơ bắp xong rồi, buông tay áo:“ Ngươi nói ta đi xuống ở bảng vàng danh cho tiểu tử kia một cái mặt mèo được không? Làm học sinh toàn trường chê cười nó.
”
“Ngươi không bằng lần sau chạy đến văn phòng cao tam đem bài thi của cậu ta tất cả đổi thành điểm 0, toàn trưởng sẽ chê cười cậu ta.
” Giang Dữ An mặt vô biểu tình nhìn hắn.
“Được đó!” Đàm Tùng Lâm vỗ tay một cái, cảm thấy rất được: “Làm cậu ta thi hạng nhất từ dưới đếm lên! Xem cậu ta có ném chết người không!”
Giang Dữ An: “……”.
Đam Mỹ Hay
“Bất quá có chút khó khăn a ca, văn phòng cao tam lúc nào cũng đều có người, liền tính không có ai, kìa khoa bài thi nhiều bài thi đến như vậy,ta cũng không biết bài thi của tiểu tử kia ở trên tay lão sư nào? Hơn nữa cậu ta trước giờ thành tích tốt như vậy, đột nhiên điểm thấp sẽ có người hoài nghi?” Đàm Tùng Lâm buồn rầu mà nói.
Giang Dữ An một lời khó nói hết nhìn Đàm