Siêu thị cách khá xa, bên ngoài hội trường có cái máy bán nước tự động, Thẩm Tri Ngôn đi qua đếm đếm, bên trong còn có vài bình nước khoáng, hẳn là đủ rồi, cậu cầm di động từng bình quét mã trả tiền, đầu óc còn nghĩ đến tiết Toán hỏi lão sư mấy đề đại học, phía sau có người đứng cũng không phát giác, chờ khi cậu ôm năm sáu bình nước xoay người, mới bị người phía sau làm hoảng sợ.
Giang Dữ An tựa hồ mới vừa đánh cầu, áo màu trắng ngắn tay, trên trán có nước chảy xuống, lông mi đôi mắt đều tựa chứa ở trong nước, đẹp không giống người thật.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Thẩm Tri Ngôn trong lòng ngực ôm năm sáu bình nước, lại nhìn máy bán nước không còn nước khoáng, nhíu nhíu mi, xoay người muốn đi.
Thẩm Tri Ngôn cuống quít kêu lên.
“Giang Dữ An!”
Giang Dữ An quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì nhìn về phía Thẩm Tri Ngôn, tựa hồ đối với việc đối phương biết mình cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Cái kia……” Thẩm Tri Ngôn tiến lên hai bước, hai người mặt đối mặt đứng, cậu cực lực khắc chế chính mình, làm bản thân thoạt nhìn bình thường.
“Ngượng ngùng.” cậu nói, từ trong lòng ngực rút ra một bình nước đưa qua đi: “Cái này cậu uống đi.”
Giang Dữ An rũ mắt xem hắn, cậu tựa hồ thực khẩn trương, cúi đầu,lông mi đều nhẹ nhàng rung động, lỗ tai cũng hồng, mặt cũng hồng.
“Cảm ơn.” Giang Dữ An thanh âm thực lạnh, tiếp nhận nước, đầu ngón tay không cẩn thận đụng nhẹ mũ bàn tay Thẩm Tri Ngôn.
“…… Không khách khí.” Thẩm Tri Ngôn thu hồi tay, mặt có chút nóng lên.
Giang Dữ An trên mặt không biểu tình, từ trong túi móc di động ra.
“WeChat.” Hắn nói.
“A?” Thẩm Tri Ngôn hiện tại đầu óc có điểm không dùng được.
Giang Dữ An không nói chuyện, click mở WeChat “Quét qua”, giơ di động quơ quơ.
“Không cần……” Thẩm Tri Ngôn vừa định nói không cần trả tiền, dừng một chút, từ trong túi móc di động ra, cậu biết Giang Dữ An muốn chính là trả tiền trả mã QR, nhưng vẫn là click mở WeChat tăng thêm danh thiếp, thời điểm đưa