Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Thật lâu sau, cậu mới nói: "Được, chuyện đã qua, chúng ta không cần phải xoắn xuýt nữa.
Thay vì nghĩ đến chuyện trước kia, chẳng bằng ngẫm lại xem là ai đang ngắm vào Phương Phàm."
Nghe Giang Diệc nói như thế, Trương Dương nhíu mày.
Cẩn thận mà nghĩ, Trương Dương nói: "Phương Phàm chưa từng đắc tội với ai, cậu ấy là một người rất đơn thuần, chỉ cần là người không có vấn đề về nhân phẩm, cậu ấy đều có thể coi người đó là bạn."
Giang Diệc nhíu mi, trong lòng của cậu mơ hồ suy đoán, nhưng không biết có phải là người này không.
Lúc nãy khi cảnh sát hỏi chuyện cậu đã nói qua về vấn đề này, nếu như thật sự là hắn ta, thì cảnh sát sẽ tra ra được dấu vết.
Bọn họ còn chưa thảo luận ra nguyên do, thì cha mẹ của Trương Dương đã vội vàng chạy tới.
"Cuối cùng hai người cũng đến!" Thấy cha mẹ mình tới Trương Dương mới hoàn toàn yên tâm.
Tối nay cha mẹ của Trương Dương đi xã giao ở bên ngoài, khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì chạy đến ngay.
Ngày thường cha Trương cao lớn khôi ngô, vừa đến đã trừng mắt nhìn Trương Dương, nổi giận mắng: "Đã bảo con ở trường phải chăm sóc tốt cho Phàm Phàm, con chăm sóc cái kiểu gì đấy?"
Mẹ Trương đánh chồng mình một cái: "Thầy giáo và các bạn học của con đều ở đây, anh bình tĩnh một chút?"
Cha Trương trừng mắt liếc Trương Dương: "Lúc về sẽ xử con sau!"
Trương Dương khổ mà không nói nên lời.
Cùng lão Từ nói sơ qua tình hình, vừa nghĩ đến mà cha Trương mẹ Trương đã thấy sợ, nếu như hôm nay không có Giang Diệc ở đây, bọn họ không dám tưởng tượng đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt mẹ Trương đỏ lên, không ngừng nói cảm ơn với Giang Diệc: "Cảm ơn bạn học Tiểu Diệc, cảm ơn cháu."
Giang Diệc thấy hơi xấu hổ: "Không có việc gì, Phương Phàm vốn là bạn của cháu, cháu chăm sóc cậu ấy cũng là việc nên làm."
"Thật sự cảm ơn cháu." Mẹ Trương vỗ vỗ ngực.
"Nếu như Phương Phàm thật sự xảy ra chuyện, cô không dám nghĩ......"
"Được rồi." Cha Trương ôm bả vai mẹ Trương an ủi.
"Bây giờ đã không sao rồi, chúng ta chỉ cần chờ tin tức từ bác sĩ."
Mắt mẹ Trương đỏ hồng gật đầu, lại tiếp tục cảm ơn Giang Diệc.
Cha Trương mẹ Trương đã đến rồi, Phương Phàm đã có người chăm sóc, mấy người Giang Diệc phải đến cục cảnh sát.
Lão Từ muốn ở lại trông chừng Phương Phàm, không thể đi cùng.
Lúc gần đi không quên dặn dò bọn họ chú ý an toàn, đợi Phương Phàm tỉnh lại ông sẽ đến đó.
"À, còn có Giang Diệc và Tư Kinh Mặc, các trò đừng quên gọi điện về nhà." Lão Từ nói.
"Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai các trò ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Diệc đáp Vâng.
Tư Kinh Mặc gật đầu, không lên tiếng.
Giang Diệc không cần phải báo lại cho ai, dì không ở lại nhà cậu, dù đêm nay cậu có không về nhà cũng chẳng sao.
Còn Tư Kinh Mặc thì phải gọi một cuộc điện thoại, sau đó mới lên xe cảnh sát.
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, toàn bộ thông tin của học sinh lớp 12 đã được đem đến, để cho nhanh chóng, cảnh sát đã những thông tin này ra làm ba phần, ba người ngồi ở 3 máy tính khác nhau mà xem.
Tư Kinh Mặc là người xem xong đầu tiên.
Giang Diệc chậm hơn hắn mấy phút.
"Có phát hiện gì không?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu.
Giang Diệc: "Không có, đều không phải."
Cảnh sát nhíu mày: "Các em chắc chứ?"
Mặc dù Giang Diệc chỉ liếc qua, nhưng cậu có thể chắc chắn, trong số những người này, không có ai giống nam sinh mà cậu đã từng thấy trước đó.
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Chắc chắn, không có."
Cảnh sát im lặng một lúc.
Qua hơn mười phút, Trương Dương cũng xem xong, cậu ta cũng không thấy có ai trong này giống với nam sinh đó.
Trong phòng lâm vào im lặng.
Một lát sau, cảnh sát Dư - người phụ trách chuyện này hỏi: "Bạn học Tư Kinh Mặc, em chắc chắn là lúc trước em thấy hắn ở gần tòa nhà dạy học lớp 12 chứ? Hắn đang học lớp 12?"
Tư Kinh Mặc nhíu mày, gật đầu khẳng định nói: "Đúng vậy, lúc ấy em còn thấy hắn đi vào một phòng học."
"Có biết là lớp nào khôg?" Cảnh sát Dư hỏi.
Tư Kinh Mặc nhớ lại một lát, mày nhăn lại: "Lúc ấy......!Chúng em vẫn đang học lớp mười, nơi đó là, lớp mười một ban 7."
"Lớp mười một ban 7, bây giờ là lớp mười hai ban 7!"
"Lớp mười hai ban 7, không phải là lớp của Chu Thiên sao?"
Trương Dương bỗng nhiên đứng bật dậy: "Là Chu Thiên ư?"
"Đã cho người đi điều tra Chu Thiên." Có một cảnh sát nói.
Là bạn học Giang Diệc cung cấp manh mối.
Dựa theo những xích mích của các em với hắn lúc trước, hoàn toàn có khả năng là