Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Khi nhóm người Giang Diệc chạy đến bệnh viện, thì Phương Phàm đã tỉnh.
Cảnh sát vẫn luôn ở đây trông chừng, chờ Phương Phàm tỉnh lại thì hỏi thăm về chuyện mà cậu ta đã trải qua.
Tin tức tố của Phương Phàm đã được khống chế tạm thời, nhưng để hoàn toàn khống chế được tin tức tố thì phải cần một khoảng thời gian, cho nên bây giờ vẫn phải cách ly.
Lúc cảnh sát tra hỏi phải đứng cách 1 tấm kính.
Theo lời của Phương Phàm, sau khi cậu ta đi cùng với nam sinh lớp 12 kia, đoạn đường từ tòa nhà lớp 11 đến tòa nhà của giáo viên lớp 12 khá vắng vẻ.
Phải đi xuyên ra một con đường lát đá trong rừng, vẫn không thấy ai.
Ngay từ đầu Phương Phàm đã giữ khoảng cách khá xa với nam sinh kia, nhưng từ lúc đi vào đoạn đường đá, thì nam sinh kia từ từ tiến gần cậu ta.
Cậu ta nhận ra có điều không ổn, lúc quay đầu, vừa lúc thấy nam sinh kia lấy trong người ra một bình xịt không rõ nguồn gốc.
Lúc này Phương Phàm lập tức chạy trốn, nhưng cho dù vậy, cậu ta vẫn hít vào không ít khí.
Chuyện còn lại thì Phương Phàm không nhớ rõ lắm, lúc ấy cậu ta không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Tác dụng của bình xịt kia rất lợi hại, Phương Phàm thấy choáng váng đầu óc ngay tại chỗ, cả người mất hết sức lực.
Nam sinh kia đâu muốn thả cho Phương Phàm đi như vậy, nên đã đuổi theo.
Cũng may lúc đầu Phương Phàm phản ứng nhanh, một bên chạy một bên kêu cứu.
Chờ cậu ta chạy ra ngoài, đã cách nam sinh kia một khoảng.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn bị nam sinh kia đuổi kịp, nhưng không biết có phải là do Phương Phàm may mắn hay không, ngay lúc đó cậu ta trông thấy có người đằng trước.
Điện thoại đã bị rơi mất trong khi giằng co, nam sinh trông thấy có người nên hoảng sợ buông lỏng tay, Phương Phàm mới có thể bỏ chạy.
Sau đó Phương Phàm chạy một mạch về tòa nhà dạy học, sau đó thì gặp Giang Diệc.
Chuyện kế tiếp mọi người đều biết.
Lúc nghe thì có vẻ ly kì, nhưng trên thực tế thì chuyện này chỉ xảy ra trong vòng vài phút.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát lấy ra một tấm hình đưa đến trước tấm kính thủy tinh, hỏi Phương Phàm có biết người này không.
Đôi mắt Phương Phàm đỏ hồng gật đầu.
Mãi đến khi đã tỉnh táo, Phương Phàm mới ý thức được, nếu như lúc ấy không có người qua đường kia, không có Giang Diệc, trong quá trình này cho dù là thiếu ai, thì hậu quả cũng không tưởng tượng được.
Không chỉ có mình Phương Phàm, mà cha Trương và mẹ Trương cũng hoảng sợ.
Mẹ Trương nhịn không được, lại tiếp tục cảm ơn Giang Diệc.
Giang Diệc cười nói: "Đây là chuyện nên làm, chỉ cần Phương Phàm không sao là tốt rồi."
Mẹ Trương đỏ mắt gật đầu: "Cám ơn cháu, bây giờ chỉ cần cô nghĩ đến chuyện này là đã thấy sợ."
Nghĩ tới đây, mẹ Trương trừng mắt liếc Trương Dương: "Tên tiểu tử con, sau này cho dù Phương Phàm đi đến đâu, còn cũng phải đi theo cho mẹ!"
Trương Dương không ngờ chuyện này lại bị đổ lên đầu mình, nhưng vào lúc này cậu ta đâu dám nói không muốn?
"Được được được, mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ trông chừng Phương Phàm thật kĩ!" Trương Dương vội vàng đồng ý.
Cha Trương đạp cậu ta một đạp: "Tốt nhất là con nói được làm được!"
Trương Dương uất ức, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì.
Ngược lại là Phương Phàm nói trước: "Con đâu có yếu ớt đến thế, chỉ là lần này con không cẩn thận mà thôi, bằng không thì chuyện hôm nay đã không xảy ra, không cần trách Trương Dương."
"Còn không phải tại nó?" Mẹ Trương nhìn Phương Phàm.
"Cháu đừng có bao che cho nó!"
Mặt Phương Phàm hơi đỏ lên, không nói gì.
Mẹ Trương u oán liếc nhìn con của mình, không biết cái tên ngốc này bao giờ mới hiểu, đáng thương cho bảo bối Phương Phàm của bà.
Rõ ràng đứa nhỏ Kinh Mặc kia rất tốt, nhưng hết lần này đến lần khác thằng bé lại thích thằng con ngốc nhà họ.
Về phía bệnh viện thì không còn chuyện gì nữa, chỉ cần chờ cảnh sát có kết quả là được.
Chuyện này được trường học và cảnh sát rất quan tâm, người phụ trách vụ án là cảnh sát Dư, chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả.
Một lúc sau, hai nhóm lãnh đạo của trường đến.
Mẹ Trường thấy thời gian không còn sớm nữa, nên bảo nhóm của Giang Diệc về nghỉ ngơi, bên này có người lớn chăm sóc là được rồi.
Giang Diệc không từ chối, bây giờ đã là 11h đêm, thật sự không còn sớm nữa, cũng may ngày mai là cuối tuần, muộn một chút cũng không sao.
"Vậy bọn tôi đi trước, Phương Phàm cậu nghỉ ngơi cho tốt." Giang Diệc tạm biệt Phương Phàm.
Phương Phàm gật đầu: "Được, cậu.......cậu cũng chú ý an toàn."
Dù sao bây giờ Giang Diệc cũng là Omega, về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, thật sự cần phải chú ý.
Giang Diệc còn chưa lên tiếng, Tư Kinh Mặc ở đằng sau đã nói: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Diệc giương măt nhìn Tư Kinh Mặc, sau đó lập tức rời đi.
Phương Phàm không chú ý đến sóng ngầm giữa hai người, sắc mặt bình thường nói: "Vậy là tốt rồi."
Mẹ Trương lên tiếng: "Hay là để cô nói lái xe nhà cô đưacháu về."
"Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, nhà cháu có xe đến đón." Giang Diệc nói.
Mẹ Trương không cưỡng ép, liên tục dặn dò bọn họ đi đường cẩn thận, đưa mắt nhìn bọn họ đi về.
Trương Dương đương nhiên sẽ không về, cậu ta chỉ đi tiễn hai người, nhìn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đột nhiên cậu ta cảm thấy hơi lo lắng.
"Hai người vẫn chưa làm hòa à?"
Tư Kinh Mặc đi chậm hơn Giang Diệc một bước, nói với Trương Dương: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về."
Trương Dương vẫn thấy lo lắng, nhưng không nói gì, bảo hai người đi đường cẩn thận rồi về trước.
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ra khỏi bệnh viện, không ai chịu phá vỡ im lặng.
Giang Diệc đang phiền não, vô thức nhíu mày.
Lúc lên xe taxi, nghe Tư Kinh Mặc nói xong câu kia, Giang Diệc bỗng ngây người.
Vốn dĩ cậu định nói không cần phải lo lắng cho cậu, nhưng nghĩ lại thì giờ cậu là Omega, nếu như không phải bây giờ tin tức tố của cậu còn chưa ổn định, thì thực sự cần phải lo lắng.
Nhưng vấn đề là, không phải trước giờ Tư Kinh Mặc vẫn luôn coi cậu là Alpha hay sao?
Nếu như bạn của hắn là Alpha mà gặp phải chuyện này, bị ép phát tình, nhiều lắm thì hắn cũng trêu chọc vài câu, sau đó thì kéo bạn hắn đi