Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
***********
(Quy tắc cũ, vẫn là Nhi tự đặt tên chương nha)
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri……”
Đây là tỏ tình sao?
Hẳn là tỏ tình đi?
Trong lòng có người ……
Là chỉ chính mình sao?
Suy nghĩ của Giang Diệc không biết tại sao lại xoắn thành một cục, mãi vẫn không tìm được đầu sợi của cuộn chỉ rối.
Ngón tay cầm tấm thiệp nắm chặt trở nên trắng bệch.
Cả người bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, cậu giấu bàn tay đang run của mình đi, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy, Giang Diệc cũng không làm được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tư Kinh Mặc, ngay cả việc hô hấp Giang Diệc cũng phá lệ cẩn thận.
Là Tư Kinh Mặc đang tỏ tình sao?
Mình phải hồi đáp như thế nào?
Bàn tay rũ ở một bên nắm chặt, khóe mắt Giang Diệc đột nhiên đỏ bừng.
Bây giờ cậu phải làm gì?
Tư Kinh Mặc không phải nói hắn thích một cái Omega à?
Sao lại đột nhiên tỏ tình với cậu?
Hẳn là mơ đi?
Trong đầu Giang Diệc tích tắc lướt qua hàng ngàn hàng vạn ý tưởng, nhưng một cái cậu cũng không bắt được.
Cậu đang hoảng sợ.
Cuối cùng vẫn do Tư Kinh Mặc mở miệng trước, cứu vớt Giang Diệc khỏi giây phút hoảng loạn.
“Hiện tại cậu chưa cần trả lời tôi, chúng ta ăn cơm trước đã?” Giọng nói hắn ổn định vững vàng, không nghe ra bất luận cảm xúc gì.
Giang Diệc đang rối loạn, cậu chỉ có thể gật đầu lung tung, hoang mang vội vàng vơ hết đống quà trên bàn vào trong hộp.
Tư Kinh Mặc đột nhiên đứng dậy.
Động tác trên tay Giang Diệc tức khắc dừng lại, ngơ ngác ngước mắt nhìn Tư Kinh Mặc.
Giây tiếp theo, Tư Kinh Mặc đi tới bên cạnh Giang Diệc, cúi đầu giúp cậu sắp xếp toàn bộ quà tặng theo đúng thứ tự để lại vào hộp.
So với Giang Diệc chân tay luống cuống mà nói, Tư Kinh Mặc sắp xếp vô cùng cẩn thận ngăn nắp.
Sau khi xếp ngay ngắn chỉnh tề vào hộp, hắn lại trở về vị trí của mình.
Ăn bữa cơm hết nửa giờ, trong khoảng thời gian này không có ai mở miệng nói một lời.
Giang Diệc vừa mới gác đũa xuống, chưa chờ cậu nói chuyện, toàn bộ đèn trong nhà hàng đồng loạt tối sầm lại.
“Gì vậy……”
“Happy birthday to you——”
Bài hát chúc mừng sinh nhật lại một lần nữa vang lên, chỉ là trong thanh âm hỗn loạn lần này có lẫn vài chất giọng quen thuộc.
Tư Kinh Mặc theo bản năng nhíu mày.
Giang Diệc căng mắt nhìn một chút, cuối cùng cậu cũng nhận ra.
Trương Dương tay nâng bánh kem dẫn đầu đoàn người, tươi cười xán lạn: “Happy birthday to you, happy birthday to you ——”
Mọi người lục tục bước ra từ góc tối, cùng nhau hát mừng sinh nhật Giang Diệc, tiếng ca rất nhanh tràn ngập toàn bộ nhà hàng.
Hát xong một bài, Giang Diệc còn chưa nói gì, những người khác đã sôi nổi vỗ tay.
“Happy Birthday!”
“Giang Diệc sinh nhật vui vẻ!”
“Diệc ca sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
…………
Giang Diệc vô cùng kinh hỉ, cậu chưa từng nghĩ đến toàn bộ các bạn cùng lớp đều tề tựu tại đây.
Trương Dương đặt bánh kem lên trên bàn sau đó nhanh chóng lôi kéo Giang Diệc: “Diệc ca, mau mau, thổi nến ước nguyện đi!”
Giang Diệc rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng: “Mọi người sao đều tới đây hết vậy?”
Trương Dương chưa kịp giải thích, Thịnh Thi bên cạnh đã nhịn không được mở miệng: “Tư Kinh Mặc nói hôm nay là sinh nhật cậu, muốn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, vì thế chúng mình bàn bạc để cậu ấy trước tiên giả bộ mời cậu đi ăn, sau đó cả lớp cùng nhau đến.”
Giang Diệc nhìn Thịnh Thi đứng trước mặt, biểu tình có hơi phức tạp, rất nhanh lại nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh chóng buông lỏng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhưng không phải đã thống nhất tập trung ở KTV à?”*
(*) KTV: Tương tự như quán Karaoke bên mình á
Trương Dương cười ha hả: “No no no, tập trung ở KTV thì có gì thú vị, chúng ta tạo bất ngờ thì phải bất ngờ cho triệt để chứ!”
Giang Diệc vốn dĩ rất là cao hứng, thậm chí bởi vì bọn họ đến khiến cậu thả lỏng hơn nhiều.
Rốt cuộc nếu chỉ mình cậu và Tư Kinh Mặc ngồi đây, cậu cảm thấy thật xấu hổ.
Nhưng cao hứng chưa được bao lâu, cậu đột nhiên nhận ra...!
...!Nếu bọn Trương Dương vẫn luôn chờ ở đây, vậy bọn họ rốt cuộc đã chờ bao lâu rồi?
Từ lúc cậu bóc quà đã ở đây rồi sao?
Phát hiện điều này khiến Giang Diệc kinh hồn táng đảm*, cậu không chút suy nghĩ hỏi lại: “Các cậu đến đây từ lúc nào?”
*Kinh hồn táng đảm= Kinh hoàng sợ hãi.
Thịnh Thi trả lời: “Chúng mình mới đến không lâu, may mắn vẫn kịp thời gian, tập hợp đủ trước khi các cậu ăn xong.”
Trương Dương liếc mắt nhìn Thịnh Thi một cái, cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, mới vừa đến thôi.
Tớ phát hiện hai người các cậu ăn cơm cũng quá nghiêm túc rồi, chẳng trò chuyện câu nào.”
Giang Diệc rốt cuộc buông xuống lo lắng trong lòng, cậu cười nói: “Cảm ơn các cậu.”
“Được được, không nói nhiều nữa, cậu mau ước đi!” Ai đó rống lên một câu.
“Ước đi ước đi!” Những người khác hưởng ứng theo.
Giang Diệc bị đẩy đến trước bánh kem, hít nhẹ một hơi, cậu chắp tay trước ngực, nghe trái tim mình đập “thình thịch” từng hồi, thầm ước nguyện vọng sinh nhật 18 tuổi.
Mở mắt ra, Giang Diệc một hơi thổi tắt ngọn nến, sau đó nhanh tay lẹ mắt né sang một bên.
Trương Dương đã sớm chuẩn bị chờ Giang Diệc thổi nến xong thì chọc cậu một phen, nhưng cậu ta không ngờ tới Giang Diệc chuồn lẹ như vậy, một nắm kem tươi không chỉ không chạm tới khuôn mặt Giang Diệc, ngược lại Tư Kinh Mặc bên cạnh nằm không cũng trúng đạn.
Tư Kinh Mặc còn chưa nói gì, Trương Dương đã cúi đầu nhận tội: “Tư ca! Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tư ca tớ thực xin lỗi cậu!”
Kem tươi trên mặt gần như che hết biểu tình Tư Kinh Mặc, ngay cả quần áo cũng dính một chút.
Giang Diệc thấy thế, thật sự nhịn hết nổi, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Những người khác cũng cười ngửa tới ngửa lui.
Tư Kinh Mặc thực ra không lộ cảm xúc gì, bình tĩnh duỗi tay gạt xuống tảng kem trên mặt.
Sau đó giây tiếp theo, cơ hồ cả nửa cái bánh kem đều bay đến trên mặt Trương Dương, phủ kín khuôn mặt cậu ta không chừa lỗ hổng nào.
“Ha ha ha ha ha ——” tiếng cười ở hiện trường tức khắc nâng lên một tông.
Cũng không biết người nào gây họa đầu tiên, trong không trung kem bay tán loạn, cả lớp bắt đầu một trận loạn chiến.
Đến khi trận chiến kết thúc, chẳng có ai may mắn thoát nạn.
Giang Diệc cười sắp tắt thở, nhưng trên người cậu không dính nhiều kem lắm.
Cậu chạy trốn rất nhanh, trước khi người khác ném kem đến chỗ mình thì đã tìm được người chết thay.
Vốn dĩ cả lớp tưởng chọc ghẹo thọ tinh* một hồi, kết quả không ai nghĩ đến bọn họ mới là thảm nhất.
(*) Thọ tinh: ví dụ hôm nay là sinh nhật bạn A thì bạn đó được gọi là thọ tinh.
Làm loạn một lúc, đoàn người lại rồng rắn kéo nhau đi WC sửa sang lại.
Nhà hàng cũng bị bọn họ biến thành một đống đổ nát, cũng may nhà hàng này thuộc quản lý tư nhân của nhà Tư Kinh Mặc, không chỉ không cần bọn họ bồi thường, cuối cùng giám đốc còn tự mình tặng thêm một chiếc bánh sinh nhật.
Mọi người ăn bánh xong mới đến KTV quẩy tăng hai.
Giang Diệc vừa mới rửa mặt, trên mặt còn vài giọt nước nhỏ xuống, cùng Tư Kinh Mặc sóng vai đi sau cùng.
Đi gần nhau, cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi kem nhàn nhạt trên người Tư Kinh Mặc, hòa cùng tin tức tố tạo nên một hương vị độc đáo lại dễ ngửi.
Giang Diệc liếc nhìn Tư Kinh Mặc một cái, lại rất nhanh quay đầu đi, trong lòng có thật nhiều nghi hoặc cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Tới KTV, một đám người tranh nhau đoạt microphone, còn có vài người dứt khoát ôm bình rượu cùng những người khác so tửu lượng.
Giang Diệc vố dĩ muốn tìm cơ hội hỏi Tư Kinh Mặc một chút, nhưng chưa chờ được cơ hội đến đã bị Trương Dương kéo đi chơi trò chơi.
“Nói thật lòng hay đại mạo hiểm!” Trương Dương nói to, “Diệc ca, những người khác có thể không chơi, riêng cậu bắt buộc phải chơi!”
Giang Diệc căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
Cậu vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, Tư Kinh Mặc cũng đi theo ngồi xuống: “Tôi cũng chơi.”
Trương Dương tay cầm bài poker cười toe toét: “Được được được, Tư ca cũng tới! Còn ai muốn chơi nữa không?”
Vài bạn học nữ thấy Tư Kinh Mặc chơi cũng tới tham gia, trong đó có cả Thịnh Thi.
Thịnh Thi ngồi bên kia Tư Kinh Mặc, mắt nhìn Giang Diệc: “Cậu sẽ không chê nhiều người chứ?”
Giang Diệc cười cười: “Không, chỉ cần chơi được là được.”
Thịnh Thi cười vui vẻ: “Chắc chắn rồi!”
Người đã đông đủ, Trương Dương bắt đầu giới thiệu quy tắc: “Chúng ta lần này