Editor: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
( Đấy, vẫn là câu nói đó.
Tên chương Nhi tự đặt dựa vào nội dung của chương)
Vấn đề này thực ra rất dễ trả lời, Giang Diệc đã nhiều lần chơi “Nói thật lòng hay đại mạo hiểm”, hầu hết mọi người đều biết câu trả lời của cậu trước giờ không đổi “Độc thân.”
Cũng không biết vì sao khi đối mặt với Tư Kinh Mặc, Giang Diệc đột nhiên không muốn trực tiếp nói đáp án cho hắn.
Thậm chí trước khi trả lời, cậu còn muốn hỏi một vấn đề.
Trố mắt nhìn hắn thật lâu, Giang Diệc mới nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Cậu chờ cho bớt hoảng loạn mới hít nhẹ một hơi: “Trước khi trả lời cậu tôi có thể hỏi một câu không?”
Bốn phía lại lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi ánh nhìn đều chăm chú vào hai người.
Chẳng ai ngờ được Tư Kinh Mặc sẽ hỏi vấn đề này, cũng không ai nghĩ tới Giang Diệc thế mà không trả lời, còn hỏi lại.
Nhưng cũng không biết vì sao, không có ai tùy tiện phá vỡ trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Tư Kinh Mặc không hề do dự lắc đầu: “Cậu là người bị trừng phạt.”
Giang Diệc hô hấp ngừng một chút, mím môi hỏi lại: “Hỏi một câu thôi cũng không được?”
Tư Kinh Mặc gật đầu, suy nghĩ thêm sau đó bổ sung: “Cậu nếu có gì muốn hỏi, có thể chờ đến lúc tôi bị trừng phạt.”
Không nhân nhượng như vậy, không có chút nào thương tiếc Giang Diệc.
Thái độ này không hề giống lúc trước, cũng bởi vì bất đồng nho nhỏ này, Giang Diệc mới từ trong đó nhận ra một tia không bình thường.
Cậu không dám tùy tiện trả lời, hiện tại cả người đều căng cứng, chỉ sợ mình nói lỡ một câu sẽ khiến tình huống sau đó không thể vãn hồi.
Cậu cũng không biết tại sao, nhưng Giang Diệc biết trực giác của mình luôn rất chuẩn.
Lại hít sâu một hơi, Giang Diệc mới lộ ra một nụ cười, chỉ là ý cười này không đạt tới đáy mắt.
Chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu thật sự căng thẳng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc có người chờ không được: “Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?”
“Đúng vậy, Giang Diệc, chỉ là hỏi độc thân hay không độc thân, Tư ca còn không có quá mức hỏi cậu thích ai đâu!”
“Ha ha ha ha, tớ cảm thấy vấn đề có lẽ nên sửa lại một chút, đổi thành ‘Người Giang Diệc thích hiện tại là ai’, như vậy mới đúng!”
“Ha ha ha ha ha ha ha cái này hay……”
Tóm lại đều là một đám xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện đang chờ nghe cậu trả lời.
Lại hít một hơi nữa, Giang Diệc lộ ra một nụ cười vô lại: “Các cậu như vậy có hơi quá đáng đấy.”
“Sao lại quá đáng?” Có người hỏi.
“Đúng vậy, có chỗ nào quá đáng?”
Giang Diệc hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười: “Lỡ đâu người tớ thích đang ở chỗ này, các cậu như vậy không phải bắt tớ ở trước mặt mọi người tỏ tình sao?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lượng thông tin quá lớn, ngay cả Tư Kinh Mặc ngồi cạnh đều hơi quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
Hít sâu một hơi, Giang Diệc thừa dịp mọi người trong trạng thái kinh ngạc, cậu trả lời vấn đề ngay từ đầu Tư Kinh Mặc đặt ra: “Đúng vậy, tớ độc thân, nhưng cũng đang thích một người.”
Những người khác còn đang cả kinh, Giang Diệc không cho bọn họ thời gian phản ứng, đứng dậy thu bài của mấy bạn ngồi cạnh: “Được rồi, ván tiếp theo chứ?”
Bấy giờ mọi người mới phản ứng kịp ——
“Mẹ nó, cứ vậy thôi hả?”
Giang Diệc cười: “Không thì thế nào?”
Tầm mắt đảo qua Tư Kinh Mặc, Giang Diệc ra vẻ lơ đãng dừng trên người nam sinh một chút.
Thần sắc Tư Kinh Mặc như thường, thậm chí khóe miệng còn hơi hơi cong lên.
Máu toàn thân trong khoảnh khắc ấy bắt đầu sôi trào, vành tai càng thêm ửng đỏ, cậu nhang chóng nhìn ra chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc dám khẳng định, Tư Kinh Mặc chắc chắn đã đoán ra!
Người này vậy mà quá độc ác, hỏi đúng một câu sau không nói gì nữa.
Giang Diệc cố ý nói sang chuyện khác, những người khác tuy có chút không cam lòng, nhưng rốt cuộc Giang Diệc đã trả lời xong vấn đề được đặt ra, muốn hỏi thêm cái gì cũng không được.
Trò chơi tiếp tục, nhưng tâm tư Giang Diệc lại không có ở đó.
Nhìn bề ngoài tưởng như đang chăm chú, thực ra chỉ có mình cậu biết, sự chú ý của cậu đã bay xa ngàn dặm, không biết tự khi nào đã hoàn toàn đặt trên người nam sinh bên cạnh.
Giang Diệc đoán, Giang Diệc do dự, rất nhiều lần muốn nói ra khỏi miệng, lại bị cậu nuốt trở lại.
Vài ván tiếp theo, cậu không có rút trúng thẻ Đại Vương hay Tiểu Vương, Tư Kinh Mặc cũng vậy.
Lúc này cậu cũng biết, ở ván đầu tiên Trương Dương thực sự không hề “cơ cấu”.
Mọi người xung quanh nói cười vui vẻ, chỉ có Giang Diệc lại phá lệ thất thần.
Cho đến khi vang lên một trận âm thanh ồn ào cậu mới hoàn hồn trở lại.
Cúi đầu rũ mắt nhìn quân bài trong tay mình, là Át cơ, Giang Diệc lại giương mắt nhìn nam sinh bên cạnh, trong tay hắn, chính là thẻ Đại Vương.
Mắt cậu ánh lên một tia kinh ngạc, khó tin nhìn về phía Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc khẽ nhún vai, nhẹ nhàng buông quân bài poker trong tay mình xuống: “Bắt đầu luôn đi.”
“Oa! Tư ca thật thoải mái!”
“Rất thích những người thoải mái như Tư ca!”
“Ha ha ha ha không được, khó khăn lắm mới đến phiên Tư ca, lần này chúng ta phải thảo luận thật kỹ xem nên trừng phạt thế nào!”
“Đúng thế!”
“Nhanh nhan, mọi người hợp mưu hợp sức, ra đề trừng phạt!”
…………
“Hử, không đúng nha, tớ nhớ rõ quy tắc trò chơi là do người ngồi bên phải ra đề mà nhỉ?” Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang cuộc thảo luận của đám đông.
Tiếng ồn ào trong nháy mắt ngừng hẳn lại.
Giang Diệc vốn đang trưng ra một khuôn mặt cười gượng, hơi nghiêng đầu nhìn qua, Thịnh Thi ngồi bên cạnh Tư Kinh Mặc mỉm cười xán lạn: “Cho nên, vấn đề đại mạo hiểm lần này chỉ có thể do tớ quyết định!”
“Chậc —— tuy rằng quy tắc là vậy, nhưng chúng ta phải biết linh hoạt chứ nhỉ?” Có người mở miệng nói.
Thịnh Thi nhướng mày: “Không được, quy tắc bảo tớ ra đề thì chỉ có thể là tớ ra! Các cậu đừng có mơ tưởng!”
“Thịnh Thi, sao cậu có thể làm vậy? Lỡ đâu cậu yêu cầu Tư ca cùng cậu xé giấy bằng miệng, chúng tớ sao có thể đồng ý?”
Thịnh Thi nghe được lời này trực tiếp trợn trắng mắt: “Cậu muốn cùng Tư ca xé giấy bằng miệng thì cứ việc nói thẳng, đương nhiên tớ chắc chắn sẽ không cho cậu cơ hội này.”
“Mấy người Omega các cậu đó! Ban một chúng ta lại không phải duy nhất Tư Kinh Mặc là Alpha, các cậu làm ơn cũng để mắt tới bọn tớ với chứ?”
“Vậy cậu cũng ra một vấn đề mạo hiểm chút đi?” Có người đặt yêu cầu.
Thịnh Thi chỉ cười không trả lời.
Giang Diệc thu hồi hồi ánh mắt, hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn tiếp, hoặc phải nói là, cậu căn bản không dám nhìn.
Chua xót lại lần nữa lấp đầy trái tim cậu, Giang Diệc cực kỳ khó chịu, lại chỉ có thể bảo trì dáng vẻ bình tĩnh.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, nếu yêu cầu này quá đáng, cậu chắc chắn sẽ đứng ra phản đối.
Dù sao cùng lắm thì là tỏ tình, Tư Kinh Mặc vừa nãy đã hỏi cậu câu kia, cậu… dù sao cũng có ưu thế nho nhỏ chứ?
Nhưng cậu vẫn chưa rõ ràng lắm, Tư Kinh Mặc thích cậu từ bao giờ, còn có nickname 2012 kia, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Không chờ Giang Diệc suy nghĩ kỹ, Thịnh Thi đã mở miệng: “Được rồi, vậy bây giờ tớ ra để đại mạo hiểm nhé? Tư ca, vậy có được không?
Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng gật đầu, không cự tuyệt.
Giang Diệc hơi nhíu mày một chút, lại thả xuống rất nhanh.
Bầu không khí một lần nữa trở nên yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người mấu chốt.
Thịnh Thi cười cười, hít nhẹ một hơi, cô không nhìn Tư Kinh Mặc mà lại liếc mắt nhìn Giang Diệc bên kia.
Tầm mắt giao nhau, Giang Diệc có hơi sửng sốt.
Thịnh Thi cười với cậu: “Tớ nghĩ mãi không ra vấn đề nào khác, chi bằng như này đi, Tư ca cậu tùy tiện tìm một người trong lớp mình tỏ tình được không?”
Lời này vừa nói xong, tức khắc vang lên một trận ồn ào ——