Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*************
( Từ nay đến khi hoàn chính văn nếu thấy chương nào có nội dung hoặc câu thoại đặc sắc Nhi sẽ lấy nó làm tên chương luôn nha m.n)
Giang Diệc dường như không nghe được gì nữa cả, bây giờ trong đầu cậu không chỉ vang lên tiếng ong ong, mà còn có tiếng ồn ào không dứt bên tai.
Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, đến mức hít thở cũng phải cẩn thận.
Tất cả mọi thứ rất không chân thật, điều khiến cho Giang Diệc có ấn tượng rất sâu, chỉ có cái ôm ấm áp của Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc sững sờ một lúc, cuối cùng mới cẩn thận duỗi tay ôm lấy Tư Kinh Mặc.
"Ôi trời ơiiiiiii?!"
"Đây là thật à?"
"Ôi đệch!"
"A a a a a a a tớ thất tình rồi!"
"Thật là quá đáng, người khác chỉ thất tình có một lần, sao tớ thất tình đến hai lần vậy nè!"
"Tớ đã cảm thấy không đúng từ lâu rồi mà......"
"Mà khoan, Alpha thật sự có thể yêu đương với Alpha hả?"
"......!Ai nói với các cậu Diệc ca là Alpha? Diệc ca là Omega hàng thật giá thật đấy!" Trương Dương đột nhiên lên tiếng, cắt ngang tiếng ồn ào bàn tán xung quanh.
Chỉ là không ngờ câu nói này của cậu ta mới là tiếng sấm giữa trời quang, trực tiếp khiến không khí của phòng KTV bị đẩy lên đỉnh điểm.
"Cái gì? Diệc ca là Omega?"
"Con mẹ nó! Sao tớ không biết nhỉ...!Nếu biết sớm tớ đã theo đuổi rồi!"
"Mẹ nó! Tớ cũng thất tình rồi!"
Giờ thì hay rồi, lần này không chỉ có nữ sinh mà nam sinh trong lớp cũng bày tỏ rằng họ thất tình rồi.
Chỉ là Giang Diệc không nghe được câu nào từ đám người ầm ĩ kia, cậu dựa vào vai Tư Kinh Mặc, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập và tiếng thở gấp gáp của Tư Kinh Mặc.
Xoang mũi tràn đầy mùi thơm thanh nhã mà cậu quen thuộc, xoa dịu chút lo lắng cuối cùng nơi đáy lòng Giang Diệc.
Việc này thật sự đang xảy ra, không phải là giả.
Cho dù là Tư Kinh Mặc tỏ tình, hay là nhiệt độ ấm áp khi hai người dựa sát nhau vào giờ phút này.
Không biết qua bao lâu, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc mới tách ra.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt Tư Kinh Mặc, không che giấu chút nào, hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài.
Không chỉ có Giang Diệc, mà rất nhiều người xung quanh nhìn đến ngây người.
"Quả nhiên là đàn ông khi yêu đương, haizzzz." Không biết là ai thở dài.
Cả phòng lập tức cười rộ lên.
Giang Diệc cũng cười theo, đồng thời cậu không dám nhìn thẳng vào Tư Kinh Mặc.
Cuối cùng lần tụ họp này kết thúc như thế nào Giang Diệc cũng không rõ nữa, chờ đến khi cậu hoàn toàn lấy lại được tinh thần, thì cậu đã đứng trước cửa nhà mình, Tư Kinh Mặc đang đứng bên cạnh nắm tay cậu.
Đột nhiên Giang Diệc nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, đôi mắt hơi đỏ lên, ánh mắt chậm rãi đi xuống, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nét mặt vui vẻ đã biến mất, giờ trên mặt Giang Diệc chỉ còn lại vẻ nghi hoặc.
"Tớ......!Tớ có thể hỏi một chuyện không?" Giọng Giang Diệc rất nhỏ còn xen lẫn sự run rẩy.
Tư Kinh Mặc lẳng lặng nhìn Giang Diệc, đôi mắt đen sáng ngời, giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu được Giang Diệc.
"Tớ có thể vào trong rồi nói không?" Tư Kinh Mặc nói.
Yết hầu của Giang Diệc lăn lăn, ngơ ngác gật đầu, sau đó buông bàn tay đang nắm chặt của hai người, mở cửa.
Sau khi Giang Diệc mở cửa, Tư Kinh Mặc bước vào nhà rất tự nhiên, thậm chí chủ động lấy đôi dép hắn đã mang trước đó ra thay vào.
Giang Diệc cứ đứng ngơ ngác ở của nhìn Tư Kinh Mặc.
Một lúc sau, Tư Kinh Mặc đứng thẳng người lên quay đầu lại, trong mắt xen lẫn sự dò hỏi: "Không vào à?"
Lúc này Giang Diệc mới hoàn hồn, hô hấp bỗng dưng nhanh hơn, trái tim lại tiếp tục đập loạn xạ, cả người trên dưới dường như có dòng điện chạy qua, khiến cho sâu bên trong linh hồn cũng run rẩy theo.
Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Giang Diệc mới mấp máy môi, thay giày thật là nhanh, đi vào phòng bếp giống như chạy trốn.
"Cậu uống cái gì?"
Ánh mắt Tư Kinh Mặc lóe lên ý cười: "Cậu uống cái gì thì tớ sẽ uống cái đó."
Giang Diệc cầm một lon Cocacola, dán lên mặt của mình, hít sâu thêm lần nữa.
Mở nắp lon nước ra, Giang Diệc chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tư Kinh Mặc, hình như cảm thầy khoảng cách hơi xa, nên cậu nhích sang bên cạnh một chút.
Đầu gối của hai người chạm nhau, truyền đến nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Giang Diệc ngửa đầu uống một ngụm Coca nhỏ, mới ra vẻ lơ đãng đặt lon Coca lên trên bàn trà.
Tư Kinh Mặc hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua tay Giang Diệc, lại nhìn thoáng qua thêm lần nữa rồi mới nhìn lon nước trên bàn trà.
Hơi nhếch khóe môi lên, Tư Kinh Mặc thu hết tâm tư nhỏ này của Giang Diệc vào mắt.
Vành tai Giang Diệc đỏ bừng lên, cậu không có ý che giấu mà nhìn thẳng vào người bên cạnh.
"Cậu muốn nghe những gì?" Tư Kinh Mặc hơi nghiêng người về phía trước, cầm lấy lon Coca trên bàn trà, nhấp một hớp Coca lạnh buốt ngay chỗ Giang Diệc đã từng uống.
Hơi thở của Giang Diệc trở nên gấp gáp, đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
Đệch!
Chắc chắn là Tư Kinh Mặc cố ý!
"Cậu muốn nói từ chỗ nào thì tớ sẽ nghe từ chỗ đó." Giang Diệc cắn cắn môi dưới, ra vẻ dữ dằn mà trừng Tư Kinh Mặc.
"Tốt nhất là cậu nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"
Tư Kinh Mặc nhướng mày rồi nhẹ nhàng đặt lon Coca xuống.
Hắn giống như một người đã hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm của mình, trong giây phút tâm nguyện thành sự thật, cả người và linh hồn đều khá vui vẻ.
Suy nghĩ một lát, Tư Kinh Mặc mới nói: "Tớ thích cậu lâu lắm rồi, chỉ là trước đó không dám theo đuổi mà thôi."
Giang Diệc lập tức hiểu được nguyên nhân, trong lòng bỗng nhiên thấy chua xót: "Bởi vì tớ là Alpha?"
Tư Kinh Mặc gật gật đầu.
Giang Diệc nhăn mày: "Vậy bây giờ cậu......"
Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Không phải."
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc gần như chỉ liếc mắt là hiểu được Giang Diệc muốn hỏi cái gì: "Mặc kệ bây giờ cậu là Omega hay là Alpha, ngay lúc tớ gặp lại cậu một lần nữa, tớ đã hạ quyết tâm rồi."
Giang Diệc đối mặt với Tư Kinh Mặc, trong đôi mắt của nam sinh chứa đầy thâm tình: "Mặc kệ cậu là Alpha hay Omega tớ cũng đều cố gắng để cậu thích tớ."
Giang Diệc bĩu môi: "Vậy cậu thành công rồi."
Giọng Tư Kinh Mặc khàn khàn: "Là cậu cho tớ cơ hội......"
Giang Diệc di chuyển ánh mắt, bất mãn nói: "Ai muốn cho cậu cơ hội?"
Tư Kinh Mặc không nói gì, hơi ngửa người ra sau, dựa vào ghế sofa, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Là cậu, Diệc ca."
Sọi dây cung trong đầu Giang Diệc bỗng nhiên đứt đoạn, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, gần như muốn nhảy ra ngoài.
Vết đỏ trên lỗ tai vừa mới nhạt đi lại đỏ bừng lên lần nữa, không báo trước chút nào.
"Cậu gọi bậy gì vậy?" Giang Diệc đỏ mặt trừng mắt liếc Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc cười: "Vậy tớ phải gọi thế nào?"
Giang Diệc không nói lời nào.
Tư Kinh Mặc: "Tiểu Diệc."
Giang Diệc tiếp tục trừng Tư Kinh Mặc, nhiệt độ trên mặt tăng cao hơn: "Không nhìn ra nha, thì ra trước kia không phải cậu không thích nói chuyện, chỉ là cố kìm nén trong lòng thôi?"
Tư Kinh Mặc vẫn cười, suy nghĩ một chút hắn mới mở miệng nói: "Không biết, tớ chỉ thấy rất vui, rất rất rất vui......"
Giang Diệc cũng không biết nói gì cho phải, quay đầu lại ngồi nhìn Tư Kinh Mặc không nhúc nhích.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của hai thiếu niên gần như hòa vào nhau.
Cũng không biết là ai tiến lên trước, bàn tay Tư Kinh Mặc vuốt ve gương mặt Giang Diệc, đầu ngón tay đi tới đâu thì run rẩy