Editor: Hạ Uyển
Beta: Thúy An
__________________________________
Sau một hồi im lặng, Tư Kinh Mặc để điện thoại xuống.
Cả đêm nay, hắn mất ngủ.
Mất một lúc lâu mới ngủ được thì hắn lại gặp một giấc mơ kì lạ.
Trằn trọc một hồi lâu, Tư Kinh Mặc vẫn không buồn ngủ, cứ thức mãi cho đến khi trời sáng.
Buổi sáng trước khi rời nhà, Tư Kinh Mặc đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức nói với tài xế: "Tôi để quên một quyển sách, phiền chú chờ một lát."
Sau khi lái xe trả lời, ánh mắt liếc nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới mắt Tư Kinh Mặc, cảm thán một câu: Thiếu gia thật sự rất chăm chỉ.
Tư Kinh Mặc nhanh chóng lên lầu, tìm thấy mội cái hộp có khóa được đặt ở vị trí kín nhất trên giá sách.
Ngón tay khé run, Tư Kinh Mặc lấy ra chìa khóa luôn mang trong người, mở chiếc hộp nhỏ đã được khóa.
Đập vào mắt chính là một bức ảnh đã cũ —— Trên tấm ảnh là hai đứa nhỏ đang đứng.
Không kịp nhìn rõ, Tư Kinh Mặc đã vội lấy tấm ảnh ra, cẩn thận cất vào trong túi áo đồng phục
Sau khi khóa hộp lại cất kỹ, Tư Kinh Mặc đi xuống lầu.
***
Tối hôm qua khi Giang Diệc về nhà thì dì nấu cơm đã đến rồi, tài xế cũng đến cùng.
Giang Diệc vừa nhìn liền biết là mẹ cậu gọi người đến, Giang Húc đang muốn nhìn thấy trò cười của cậu, cũng chỉ mẹ là lo lắng cho cậu việc đi học phải có xe đưa đóm.
Trong lòng chua xót, Giang Diệc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cảm ơn Tống Nhân nữ sĩ.
Có lái xe thì ra ngoài sẽ tiện hơn rất nhiều, Giang Diệc không cần phải chen chúc trên xe buýt mỗi sáng nữa.
Sáng sớm tháng mười đã hơi lạnh, mặc dù trường Nhất Trung ở ngoại ô, nhưng hạ tầng xung quang vẫn rất đầy đủ.
Mỗi ngày học sinh đi học cũng nhiều nên khung cảnh cũng ồn ào náo nhiệt.
Thời gian nghỉ trưa khá ngắn, lái xe nhận lệnh của Tống Nhân nữ sĩ, mỗi ngày sẽ đưa cơm trưa cho Giang Diệc.
Giang Diệc không từ chối, nhà ăn vào buổi trưa rất đông người, Giang Diệc không muốn đến chen lấn.
Cũng có thể ăn cơm ngoài cổng trường, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa quen với môi trường xung quanh, cũng rất ngại phải đi ăn một mình.
Giữa trưa hôm qua Tư Kinh Mặc đến rủ Giang Diệc cùng đi ăn cơm, nhưng Giang Diệc thật sự không có tâm trạng, ngón chân đau đớn khó chịu, cậu cũng không thích dây dưa với nam sinh trước mặt, nên dứt khoát từ chối, cuối cùng cũng không đi ăn trưa.
Thật lòng mà nói, bây giờ Giang Diệc cũng không biết rõ Tư Kinh Mặc đến cùng là đang làm cái quái gì.
Biết rõ là mình không thích hắn lắm, mà còn hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt mình.
Nguyên nhân Giang Diệc chán Tư Kinh Mặc vô cùng đơn giản, người này không chỉ xấu xa mà còn rất cao ngạo.
Từ ngày Tư Kinh Mặc và Giang Diệc học cùng một trường, học sinh giỏi nhất không phải là Giang Diệc, đẹp trai nhất cũng không phải là Giang Diệc.
Nếu chỉ có chuyện này, thì Giang Diệc vẫn có thể nhịn.
Điều khiến cậu khó chấp nhận nhất chính là, nữ sinh Omega mà cậu thích cũng mê muội Tư Kinh Mặc.
Đối với Alpha ở cái tuổi đó mà nói, bị một Alpha khác đoạt mất Omega mà mình thích chính là điều vô cùng nhục nhã.
Lúc đầu Giang Diệc cũng không khó chấp nhận như vậy, nhưng sau lần đầu tiên cậu nói chuyện với Tư Kinh Mặc, thì cậu đã hoàn toàn không thích người này.
Hôm đó là một ngày bình thường của tháng mười, Giang Diệc nhớ rất kĩ đó là một buổi sáng sớm.
Ngày đầu tiên Giang Diệc biết Omega nữ mà mình thích lại đi thích Tư Kinh Mặc, nhẫn nhịn lửa giận một đêm, sáng ngày thứ hai vào phòng học kéo Tư Kinh Mặc lên sân thượng.
Tư Kinh Mặc khi đó vẫn còn vương vấn một nét non nớt trên khuôn mặt, vậy mà đã cao hơn Giang Diệc một cái đầu, đường nét trên gương mặt giống như một tác phẩm nghệ thuật, được ông trời tinh tế đặt ở những chỗ thích hợp nhất.
Không thể phủ nhận, nam sinh kiểu này thực sự rất ưa nhìn, chỉ cần nhìn một chút đã khiến cho người ta có cảm giác muốn thân cận.
Nhưng hết lần này đến lần khác người này lại tỏ ra vô cùng cao ngạo, mặt không có tí cảm xúc nào lạnh lùng nói: "Cô ấy thích tôi thì liên quan gì đến tôi, tôi cũng không thích cô ấy."
Giang Diệc lúc đầu còn kiềm chế lửa giận trong lòng, nghe đến đây thì không nhịn được nữa, siết chặt nắm đấm lao tới.
Nhớ đến lúc đó, Giang Diệc thật ra còn có chút tự hào, người được mệnh danh là Alpha ưu tú nhất lớp, chẳng phải cũng bị mình đánh ngã hay sao?
Mặc dù kết quả là Giang Diệc phải viết kiểm điểm còn bị Giang Húc cha cậu đánh cho một trận, nhưng bây giờ ngẫm lại Giang Diệc vẫn cảm thấy rất đáng giá!
Thù oán giữa hai người hình thành từ khi đó, từ đó về sau, Giang Diệc trông thấy Tư Kinh Mặc là đi đường vòng.
Thẳng cho đến khi Giang Diệc chuyển khỏi Tấn thành vào năm hai trung học.
Nhắc tới cũng là do chính Giang Diệc, đòi chuyển trường nhưng không tìm hiểu trước, nên lúc trở thành bạn học với Tư Kinh Mặc mới thấy bối rối.
Chân phải khi đi vẫn còn hơi đau, cũng may là sau khi uống thuốc, so với việc hôm qua suýt không mang nổi giày thể thao thì hôm nay đã tốt hơn nhiều.
Giang Diệc mặc một cái áo khoác mỏng, nhìn từ xa thấy hơi gầy gò, làm nổi bật lên dáng người cao cao của cậu.
Bước đi không nhanh không chậm trên đường, tạo ra một kiểu đối lập rõ rệt với học sinh khoác vội đồng phục sạch sẽ đi trên đường.
"......!Cậu có nghe nói gì về học sinh ban một mới chuyển đến kia không?" Một giọng nói xa lạ từ phía trước truyền đến, ít nhiều mang theo sự trào phúng.
Giang Diệc giương mắt nhìn, cách đó không xa có ba nam sinh khoác vai nhau đi tới, hai người trong đó mặc đồng phục tùy hứng, nam sinh còn lại thì không mặc đồng phục, vắt áo đồng phục lên cánh tay mình.
Vừa nhìn là biết không phải học sinh đàng hoàng.
Giang Diệc nhíu mày, đi chậm lại, không vội vàng đi ở phía sau.
Nam sinh bên cạnh nghe nói thế, nhún vai: "À, biết, bây giờ ban một nhận toàn bọn rác rưởi."
"Dù sao cũng đút tiền đúng chỗ." Nam sinh ở giữa nói một câu.
Mấy người còn lại cười to ngay lập tức.
Bọn họ đi trong đám người vội vàng đi học, phá lệ làm người khác chú ý.
Giang Diệc cũng cười theo, chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt.
"Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, dáng dấp rất không tồi đấy." Nam sinh nhịn không được cười thúc cùi chỏ vào hai nam sinh bên cạnh: "Tao xem ảnh trên diễn đàn rồi, có thể so được với Tư Kinh Mặc đấy."
"Dáng vẻ rất đẹp hả?" Giọng nói của nam sinh ở giữa cao lên vài phần: "Bộ dáng trông như tiểu bạch kiểm, trông cứ như Omega, thiếu thao! Kiểu này mà là Alpha, tao đang nghi ngờ nó có "lên" được không đấy!"
"Ha ha ha ha ha ha ——"
"Sao nào, chẳng lẽ mày muốn "làm" nó hả?"
"Không phải nói nó thích Alpha sao? Chẳng lẽ không được?"
Tiếng cười