Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Tư Kinh Mặc đã nói như vậy rồi Giang Diệc còn làm được gì nữa chứ?
Đồ ăn mà Giang Diệc làm buổi tối đều bị cậu vứt sạch, Tư Kinh Mặc lấy đồ ăn trong tủ ra làm nóng lên, còn nấu thêm một vài món mà Giang Diệc thích.
Lúc ăn cơm, Giang Diệc nghĩ mỗi ngày Tư Kinh Mặc đều rất bận rộn, về nhà đã rất trễ rồi mà còn phải nấu cơm cho mình.
Cậu rất đau lòng cho hắn, không nỡ để Tư Kinh Mặc phải cực khổ như vậy.
Giang Diệc nói: "Nếu không thì chúng ta chuyển nhà đi."
Động tác của Tư Kinh Mặc hơi ngừng lại, khó hiểu nhìn Giang Diệc: "Sao vậy?"
Giang Diệc nói: "Tớ muốn tìm một người giúp việc, nhưng nhà của chúng ta bây giờ quá nhỏ......"
Giang Diệc chưa nói xong, Tư Kinh Mặc đã ngắt lời cậu: "Không cần, qua khoảng thời gian này sẽ ổn hơn thôi."
Lông mày Giang Diệc nhăn lại: "Nhưng mà......"
"Tớ hiểu ý của cậu." Tư Kinh Mặc nói.
"Còn mấy ngày nữa, nhanh thôi."
Giang Diệc không nói tiếp nữa: "Được rồi."
Cậu không quá cố chấp đối với những chuyện này, muốn tìm một người giúp việc chỉ vì không muốn Tư Kinh Mặc phải vất vả mỗi ngày mà thôi.
Nhưng Tư Kinh Mặc đã nói khoảng thời gian này sẽ trôi qua nhanh thôi, nên Giang Diệc không suy nghĩ nhiều nữa.
Dù sao cậu cũng giống với Tư Kinh Mặc, không muốn thế giới của hai người bị quấy rầy.
Giang Diệc nhanh chóng quên chuyện này đi, gần đây phòng làm việc của cậu mới dần dần đi vào quỹ đạo.
Khoảng thời gian này vừa hoàn thành được một đơn hàng nên toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều thấy hưng phấn.
Đồng thời bởi vì chuyện của giai đoạn trước đã được giải quyết ổn thỏa, giờ bọn họ ngoại trừ những đơn hàng trong tay thì không còn chuyện gì phải làm nữa.
Thời gian này Giang Diệc khá là rảnh rỗi.
Cậu làm việc luôn luôn có kế hoạch, cậu sẽ viết tất cả việc cần làm thành 1 bảng, mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc thì là thời gian rảnh rỗi.
Trước đó sắp xếp thời gian như vậy là vì Giang Diệc vốn muốn dùng thời gian này để dính nhau với Tư Kinh Mặc, nhưng không ngờ rằng, thời gian này Tư Kinh Mặc còn bận hơn cả cậu.
Có một hôm khi làm xong việc, Giang Diệc không nhịn được nữa mà gọi cho Tư Kinh Mặc: "Tớ đến công ty tìm cậu nhé."
Ở đầu dây bên kia Tư Kinh Mặc ngừng lại một chút, giọng điệu có vẻ căng thẳng: "Có chuyện gì sao?"
Giang Diệc không vui: "Tớ nhớ cậu, không được à?"
Dây cung trong lòng của Tư Kinh Mặc thoáng thả lòng, hắn còn tưởng rằng Giang Diệc đã phát hiện rồi.
Chỉ là vào lúc này chắc chắn không thể cho Giang Diệc biết được, nếu không tất cả công sức chuẩn bị trong thời gian này sẽ công cốc hết.
Tư Kinh Mặc phất tay ra hiệu cho những người khác đi trước, còn hắn thì đứng dậy lấy áo khoác: "Tớ vừa làm xong việc, sắp về nhà rồi đây, cậu ở nhà chờ tớ về, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối."
Giang Diệc bật dậy từ trên giường: "Cậu làm xong rồi à?"
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Ừ, khoảng nửa tiếng nữa tớ sẽ về nhà."
Giang Diệc vội vàng rời giường: "Được, để tớ đi thay quần áo."
Hai người không phải là người kén ăn, một khi đã bận rộn, cả hai sẽ ở nhà rồi ăn đại một vài thứ gì đó.
Rất hiếm khi Tư Kinh Mặc hẹn Giang Diệc ra ngoài ăn cơm, đương nhiên Giang Diệc rất vui rồi.
Nhưng chỉ có mỗi hôm nay thôi, ngày hôm sau Giang Diệc tan tầm về nhà, Tư Kinh Mặc vẫn đang tăng ca.
Giang Diệc rất nhàm chán, dứt khoát vào vòng bạn bè đã lâu không chạm đến, nhìn hoạt động của bạn tốt gần đây vài lần.
Lúc xem đến động thái của Phương Phàm, ngón tay Giang Diệc dừng lại một chút, nhìn thời gian, một giờ trước.
Bỗng nhiên Giang Diệc bật