Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Sáng sớm hôm sau, Giang Diệc còn đang trong giấc mộng, đã bị Tư Kinh Mặc kéo ra khỏi giường.
Mắt Giang Diệc không mở ra nổi, lông mày nhăn lại, lẩm bẩm: "Sao dậy sớm vậy?"
Tư Kinh Mặc cúi người xuống hôn lên khóe môi Giang Diệc: "Cậu không muốn dậy sớm để hẹn hò với tớ à?"
Giang Diệc bắt đầu đùa nghịch: "Nhưng không phải cả ngày nay chúng ta đều ở cùng nhau hả?"
Khóe miệng Tư Kinh Mặc lộ ra một nụ cười: "Đúng vậy, nhưng không nhanh lên thì sẽ bỏ lỡ thời gian."
Giang Diệc khó hiểu mở ra đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.
Tư Kinh Mặc không giải thích, chỉ lấy quần áo đã được chuẩn bị xong từ sớm, tự mình thay quần áo cho Giang Diệc.
Giang Diệc thật sự rất buồn ngủ nên lười không muốn động đậy, tùy ý Tư Kinh Mặc thay quần áo cho cậu.
Đợi đến khi mặc quần áo xong, thì mơ mơ màng màng để Tư Kinh Mặc đưa vào phòng tắm rửa mặt.
Thậm chí đến khi ăn sáng xong, Giang Điệc vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Chờ khi lên xe, cậu dựa vào ghế rồi ngủ tiếp.
Tư Kinh Mặc buồn cười, thấy thời gian vẫn còn sớm, nên giảm tốc độ, lái xe cũng ổn định hơn.
Mắt thấy sắp tới nơi cần đến rồi, không đợi Tư Kinh Mặc gọi Giang Diệc, cậu đã từ tỉnh lại.
"Tỉnh rồi à?" Tư Kinh Mặc hơi nghiêng đầu nhìn Giang Diệc.
Xưa nay Giang Diệc không cáu kỉnh khi rời giường, chỉ là khi vừa tỉnh dậy sẽ mơ mơ màng màng, phải phản ứng mất mấy giây mới gật đầu.
Sau đó cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tư Kinh Mặc, giọng điệu khiếp sợ không gì sánh nổi: "Chúng ta đi ra ngoài mà còn phải mặc âu phục hả?"
Tư Kinh Mặc, đây là thẩm mỹ của thẳng A hả!
Sắc mặt của Tư Kinh Mặc không thay đổi: "Làm sao?"
Giang Diệc bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không nhìn nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu hả, vào thời điểm này mà còn mặc dày như vậy đi hẹn hò?"
Tư Kinh Mặc thành thật: "Tớ cảm thấy rất đẹp."
Giang Diệc vừa nghe vừa nhìn bộ Âu phục trên người hắn, sửng sốt hai giây: "Đây là quần áo hồi nào vậy? Cậu vừa mua à?"
Nhìn Tư Kinh Mặc một lần nữa, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đã ở chung nhiều năm, trong tủ quần áo của Tư Kinh Mặc có bao nhiêu bộ, cậu đều biết rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệc nhìn thấy bộ Âu phục cao cấp này của Tư Kinh Mặc.
Chất liệu vải cao cấp được cắt may vừa người, tôn lên dáng người của Tư Kinh Mặc, Giang Diệc không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Chú ý tới ánh mắt Giang Diệc, khóe miệng Tư Kinh Mặc cong lên.
"Đẹp không?" Tư Kinh Mặc hỏi.
Giang Diệc thành thật gật đầu, rồi thường thức thêm một lúc nữa.
Được đó nha, mặc dù là thẳng A, nhưng mắt thẩm mỹ thì không tệ lắm.
Trong mắt Giang Diệc chỉ có người đàn ông trước mặt, cậu không chú ý tới trên người mình cũng mặt một bộ Âu phục cùng kiểu dáng với bộ của Tư Kinh Mặc.
"Sắp đến chưa?" Ngải Phù hỏi một câu.
"Thấy xe rồi!" Trong giọng nói của Phong Nguyệt có sự hưng phấn.
Quy Kỳ thì chạy vội vào trong giáo đường: "Tôi đi thông báo cho những người khác!"
Bước chân của ba người vội vàng, còn mang vẻ thần bí.
Ban đầu trong giáo đường còn có tiếng người thì thầm to nhỏ, sau khi nghe được tin tức này từ Quy Kỳ thì im lặng trong nháy mắt.
Ánh đèn tối xuống, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tư Kinh Mặc dừng xe ở cổng giáo đường, rồi đi sang một bên khác mở cửa xe ra.
Giang Diệc nhìn vào giáo đường, không hiểu nổi: "Làm cái gì vậy?"
Tư Kinh Mặc cười nhưng không nói.
Cũng không biết là mạch não của Giang Diệc bị gì, giờ phút này chẳng có dáng vẻ của học bá gì cả: "Tư ca, có phải cậu lén làm chuyện bậy bạ gì sau lưng tớ không? Giờ muốn đến giáo đường xám hối hả?"
Người núp trong bóng tối cười muốn khùng luôn, thợ quay phim run rẩy mà ống kính trong tay cũng run theo.
Tống Nhân thì thở dài, trong mắt chỉ có buồn cười.
Khóe miệng Tư Kinh Mặc giật giật hai lần, nhìn Giang Diệc với ánh mắt đầy bất đắc dĩ, trong đó có cảm xúc mà Giang Diệc không hiểu nổi.
Không giải thích, Tư Kinh Mặc nắm lấy tay Giang Diệc: "Chúng ta vào trước đi."
Giang Diệc thực sự không hiểu nổi, sao hẹn hò ngày Thất Tịch lại hẹn đến giáo đường.
Nhưng từ tận đáy lòng cậu vẫn tin tưởng Tư Kinh Mặc, nên không hỏi nhiều nữa mà theo hắn đi vào.
Hai ngưòi vừa đi đến cổng giáo đường, cửa lớn đã được người khác mở ra từ bên trong.
Bịch một tiếng, pháo hoa nở rộ bên tai Giang Diệc.
Màu sắc sặc sỡ tung bay ngay trước mặt cậu, ánh đèn sáng lên, khách mời ngồi đầy trong giáo đường.
Con ngươi Giang Diệc hơi co lại, vô thức muốn quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh.
Người đàn ông ấy vẫn nắm lấy tay cậu, nhưng Tư Kinh Mặc không đứng mà quỳ một gối xuống trước mặt Giang Diệc.
Ngải Phù ở bên cạnh đưa đến một chiếc hộp bằng nhung đã được chuẩn bị sẵn.
Tư Kinh Mặc nhận lấy, giơ chiếc nhẫn bên trong lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất trịnh trọng: "Tiểu Diệc, hôm nay chúng ta kết hôn nhé?"
Đại não của Giang Diệc trực tiếp ngừng hoạt động, trừng to mắt nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc trước mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng căn bản không ai cho cậu cơ hội tự hỏi, người bên cạnh đã bắt đầu ồn ào ——
"Đồng ý đi!"
"Kết hôn!"
"Hôm nay kết hôn!"
"Đồng ý đi nào!"
"......"
Trong này xen lẫn rất nhiều giọng nói quen thuộc.
Giang Diệc nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang ——
Phương Phàm, Trương Dương, Giang Húc, Tống Nhân, Tư Nhiên, Đại Nhã, Hứa Hướng Dương, Lục Tinh, à, hình như còn có bạn học hồi cấp 3 và đại học nữa.
Dù sao thì người không nên tới cũng đã tới hết rồi.
Phương Phàm nói cậu ấy về để tham gia hôn lễ.
Được lắm, tiểu tử thúi này lại lừa gạt mình!
Nhìn nhiều gương mặt quen thuộc và cha xứ đứng trên đài, sao Giang Diệc lại không hiểu được chứ?
Không đúng, thật ra không cần phải nhìn thấy những người trước mặt này, cậu nên sớm hiểu, ngay khi Tư Kinh Mặc mặc Âu phục, khi hắn dẫn cậu đến giáo đường, cậu nên hiểu, hôm nay ở đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt Giang Diệc bỗng nóng lên, trong nháy mắt này, cậu hiểu được vì sao trong khoảng thời gian này Tư Kinh Mặc vẫn luôn bận rộn.
Người đàn ông này không phải đang bận chuyện của công ty, mà Tư Kinh Mặc đang bận chuẩn bị sự kinh ngạc này cho cậu.
Bên tai vẫn là âm thanh ồn ào ấy, Giang Diệc lại nói dỗi.
"Nào có người kết hôn nào đến giờ mới biết mình phải kết hôn chứ! Anh thật quá đáng!" Giang Diệc trừng mắt với Tư Kinh Mặc, tức giận nói.
*Chỗ này hai người kết hôn nên tui đổi xưng hô thành Anh - Em nha
Tư Kinh Mặc cong môi nở nụ cười, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Giang Diệc, không cho Giang Diệc từ chối, trực tiếp đeo nhẫn lên cho cậu.
Giang Diệc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp úp của mình, chút khó chịu trong lòng bỗng tan thành mây khói.
"A a a!"
"Đồng ý rồi kìa!"
"Nhanh lên nhanh lên! Thực hiện nghi thức đi!"
"......"
Tư Kinh Mặc nắm tay Giang Diệc đúng dậy, bước từng bước về phía trước trong sự chen chúc