Không thể kiểm soát, tâm trí của Dịch Nam Yên hiện lên một số tin tức xã hội về cái chết do ăn nhầm thực phẩm gây dị ứng, và cô lập tức trở nên lo lắng.
"Cay.
" Diệp Sơ Hạ nhấp một ngụm trà lớn, bị cay đến nỗi không khỏi thè cái lưỡi đỏ bừng ra.
Dịch Nam Yên: "! "
Cô không thể tin nhìn Diệp Sơ Hạ: "Cô đưa tôi đi ăn món Tứ Xuyên, nhưng cô lại không ăn cay được?"
Dịch Nam Yên thực sự không hiểu Diệp Sơ Hạ đang làm loại hành vi huyễn hoặc gì.
Đôi môi của Diệp Sơ Hạ hơi sưng lên, đôi môi đỏ như máu, giống như một nữ yêu trẻ mới lớn, vô tình toát ra một sức hút mê hoặc người ta phạm tội, nhưng dung mạo của nàng vẫn ngây thơ, đôi mắt ngấn nước như bị ấm ức: "Em không ngờ nó lại cay đến vậy!"
Dịch Nam Yên: "! "
Đúng là Diệp Sơ Hạ ăn được đồ cay, Dịch Nam Yên kiêng ăn cay vì vẻ đẹp của mình, còn Diệp Sơ Hạ thì không quan tâm, thể chất của nàng khá được trời ưu ái, vào thời điểm khó khăn nhất, ngày nào nàng cũng làm việc quần quật đến kiệt sức, chưa bao giờ nàng thấy da dẻ của mình trở nên sần sùi chứ đừng nói đến nổi mụn trứng cá.
Cho nên, mỗi khi Diệp Sơ Hạ tìm thấy thứ gì ngon, hầu như là nàng mua ăn ngay luôn, khi ngán thì sẽ thay đổi khẩu vị, đương nhiên nàng cũng đã ăn rất nhiều thực phẩm cay.
Nhưng không biết có phải do đã lâu không ăn nên khả năng chịu đựng ban đầu do ăn đồ cay lâu ngày hình như đã biến mất cùng với quá trình trao đổi chất, mặc dù rất sảng khoái về mặt tâm lý, nhưng phản ứng s1nh lý của cơ thể lại nói rằng nàng không thể chịu đựng được nữa.
Dịch Nam Yên cảm thấy hơi mềm lòng, thế là cô nói, "Đổi nhà hàng khác đi.
"
"Không cần đâu!" Diệp Sơ Hạ cảm thấy cơ thể mình trở lại bình thường khi nghĩ đến việc rời đi và lãng phí ba triệu, cười ngượng với Dịch Nam Yên, "Em rất thích hương vị này.
"
"! "
Dịch Nam Yên cảm thấy Diệp Sơ Hạ có bệnh, cay vậy mà vẫn ăn, không sợ nóng trong người sao? Không sợ ngồi xổm WC hả?
Nhưng vì Diệp Sơ Hạ đã nói rất chắc chắn, Dịch Nam Yên không thể cưỡng ép lôi nàng đi mà chỉ bảo người phục vụ mang một bình trà lạnh đến để Diệp Sơ Hạ giảm bớt khó chịu.
Bản thân Dịch Nam Yên cũng không cảm thấy món này cay đến nỗi nào, người Tứ Xuyên từ trước đến nay đều rất giỏi ăn cay, mặc dù Dịch Nam Yên đã lâu không nếm qua nhưng khi ăn thì sắc mặt không thay đổi, chỉ là môi hơi đỏ nhưng do trước đó cô đã tô một lớp son đỏ đậm, nên ăn xong cũng không nhìn ra manh mối gì, không giống như Diệp Sơ Hạ khi ra khỏi nhà hàng, với đôi môi sưng đỏ, vết ửng hồng trên mặt vẫn còn, hốc mắt cũng đỏ hoe, như bị ai bắt nạt vậy.
Mà sự k1ch thích sau khi ăn đồ cay qua đi, nàng như bị món cay vừa rồi hút đi toàn bộ sức sống, mỗi bước đi đều cảm thấy yếu ớt.
Đáng đời!
Trong lòng Dịch Nam Yên bình luận về hành vi đâm đầu vào chỗ chết của Diệp Sơ Hạ, đồng thời rủ lòng thương đỡ nàng đi.
Sau khi nàng bước ra khỏi nhà hàng, bước đi yếu ớt đến mức dường như có thể ngã bất cứ lúc nào, trông không khác gì người say, và nó càng hấp dẫn người khác hơn dáng dấp ngoan ngoãn ngày thường, Dịch Nam Yên nhận thấy rằng nhiều người đàn ông xung quanh đã để mắt đến nàng một cách thiện ý hoặc ác ý.
Diệp Sơ Hạ lúc này thậm chí không hề có ý định trêu đùa Dịch Nam Yên, nàng có một sở thích ma quỷ, đó là thích xé mặt nạ của người khác ra làm đồ chơi cho thú vui của mình, nhưng nàng quan tâm đ ến tiền nhiều hơn, sau khi tiêu hơn ba triệu phí dịch vụ cho bữa ăn này, Diệp Sơ Hạ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Nàng đã đánh giá thấp mức độ quan tâm tiền bạc của mình.
Nếu biết trước thì nàng đã trực tiếp đưa Dịch Nam Yên đến Tiểu Long Khảm(*), suy cho cùng thì người tốt không phải là để bắt nạt sao? Nàng tin rằng miễn là cấp bậc của nhà hàng không quá thấp, Dịch Nam Yên vẫn có thể chịu được.
(*) 小龙坎 – Xiaolongkan là chuỗi nhà hàng lẩu lớn thứ ba tại Trung Quốc sau Haidilao và Xiabu Xiabu.
Đây là lý do tại sao quân tử có thể bị lừa bằng cách hợp lý lẽ.
Nhưng tiếc là giờ mới nghĩ thông suốt điều này thì đã muộn rồi.
Đau lòng quá đi thôi.
"Đã bảo là đừng ăn rồi.
" Dịch Nam Yên đưa sữa cho nàng với vẻ mặt ghét bỏ.
Dịch Nam Yên chưa bao giờ cần giải cay, nhưng cô vẫn nhớ sữa có thể giải cay, mặc dù cô không hiểu nguyên lý cụ thể nhưng cô nhớ rằng phương pháp này rất hữu ích.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, lấy lại bình tĩnh, cụp mắt nói: "Em cảm ơn.
"
Hai tay nàng cầm chai sữa và nhấp một ngụm nhỏ, giống như một chú sóc lông xù đang ôm quả thông vậy, rất đáng yêu.
Dịch Nam Yên nhìn nàng một cái, mở điện thoại, đang định gọi tài xế đến đón mình, cô vừa bấm vào danh bạ thì đột nhiên Diệp Sơ Hạ tiến lại gần cô: "Chị Nam Yên, đằng kia có bán đá bào, em mời chị ăn được không?"
Nói là mời, nhưng trên mặt nàng thiếu điều muốn viết ba chữ "Em muốn ăn" lên đó.
Dịch Nam Yên nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ngấn nước của nàng, mi mắt hơi rũ xuống, miễn cưỡng đồng ý.
Diệp Sơ Hạ lập tức vui vẻ chạy qua kia.
Dịch Nam Yên ghét bỏ nhìn khói xe từ những chiếc xe bên cạnh gian hàng di động, cô tin chắc rằng đá bào nhất định không sạch, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô thèm đồ ăn bên ngoài, cô đều nhớ tên chúng rồi về nhà kêu đầu bếp làm, dù sao đồ bên ngoài chưa chắc sạch sẽ, cho nên sau khi đồng ý, cô lập tức cảm thấy có chút hối hận.
Trước quầy đá bào đã có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, Dịch Nam Yên không hiểu tại sao lại có nhiều người thích thứ này đến vậy? Không phải cô chưa từng ăn đá bào, nhưng sau khi ăn thử một lần, cô không có hứng thú ăn nữa, dù sao hương vị cũng chỉ có vậy.
Cô đứng bên cạnh Diệp Sơ Hạ, chán ngắt nhìn mặt trăng đặc biệt tròn vào hôm nay.
Cô không thể chịu được không khí nóng bức xung quanh vì đám đông chen lấn, nhưng cô sợ đám đông xung quanh sẽ va vào Diệp Sơ Hạ, nên cô chỉ có thể buồn bực chờ đợi tại chỗ.
Trong tình huống này, ai đó đã chen hàng lên trước mặt Diệp Sơ Hạ, khiến Diệp Sơ Hạ giật mình rồi va thẳng vào người cô, khiến cô lập tức nổi giận: "Này, thằng phía trước, đừng chen hàng, ra sau xếp hàng đi.
"
"Đúng