Diệp Sơ Hạ cũng biết thói quen ăn uống của mình không tốt, nhưng nàng đã quen với cách ăn uống buông thả này lâu rồi, nhưng thói quen của nàng luôn có thể thay đổi theo tình hình thực tế, nên lúc này nàng gian khổ nhìn cốc đá bào trong tay, lộ ra vẻ không đành lòng: "Vậy em không ăn nữa.
"
Nếu một người dễ dàng thay đổi thói quen của mình vì lời nói của ai đó, điều đó sẽ luôn cho người kia ảo tưởng rằng "tôi quan trọng với cô ấy", và Dịch Nam Yên hiện đang có ảo tưởng này.
Trong trí nhớ của cô, Diệp Sơ Hạ luôn không có sức chống cự trước thức ăn.
Hai người họ thường bật mic chơi game với nhau nên cô luôn có thể nghe thấy tiếng nhai của nàng từ tai nghe của mình, giống như một con chuột, nàng bắt đầu ăn vụng thức ăn hàng đêm, thậm chí lúc đó, Dịch Nam Yên cũng đã hình thành thói quen ăn vặt vào lúc nửa đêm, thế là đã tăng hơn năm ký.
Vào thời điểm đó, cô thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Sơ Hạ 100 ký lô trong đầu, còn nhiều lần thuyết phục bản thân phải chấp nhận, và không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ.
Nghĩ đến đây, Dịch Nam Yên vốn đã mềm lòng hơn vì hành vi của Diệp Sơ Hạ, lập tức cứng lại, tâm trạng vừa mới trỗi dậy giờ lại bắt đầu sa sút.
Cho dù bây giờ cô có cải tà quy chính thì cũng không xóa bỏ được hành vi lừa gạt tôi lúc đầu đâu!
Trong lòng hừng hực chính nghĩa, đôi bàn tay lạnh lẽo do cầm đá bào của Diệp Sơ Hạ đột nhiên đặt lên cánh tay cô, đôi mắt nàng ánh lên dưới ngọn đèn đường, sáng như sao: "Chị Nam Yên, chị có nghe thấy tiếng mèo kêu không?"
Dịch Nam Yên sửng sốt một lúc, loa cách đó không xa đang phát loại nhạc thích hợp để nhảy, khiến xung quanh ồn ào lạ thường, ngay cả ngồi cạnh nhau nói chuyện cũng phải khuếch đại mới có thể nghe được, huống chi là âm thanh khác.
Nhưng khi Diệp Sơ Hạ nói điều này, Dịch Nam Yên yên lặng lắng nghe, và thực sự nghe thấy một tiếng meo meo yếu ớt không biết từ đâu vọng đến, như thể sắp chết.
Cô và Diệp Sơ Hạ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cẩn thận đi theo âm thanh đó và phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ bụi cây phía sau ghế của họ.
Diệp Sơ Hạ bật đèn pin điện thoại, vươn tay đẩy bụi cây sang một bên, sau đó nàng mới nhìn thấy rõ mèo con bên trong.
Mèo con rất nhỏ, nhìn như mới một hai tháng tuổi, bẩn thỉu, mắt nhòe đi vì ghèn, lông thì bẩn đến mức không phân biệt được màu sắc ban đầu, có vài bộ phận bị trụi lông, hoặc không có một sợi lông nào, nằm bất lực ở đó, với thị lực tốt của Diệp Sơ Hạ, nàng còn có thể nhìn thấy! giòi bò lúc nhúc trên cơ thể mèo con?
Diệp Sơ Hạ lập tức cảm thấy buồn nôn.
Nàng nghe nói khu dân cư ở đây có nhiều người già, họ không biết đến việc triệt sản chó mèo, trong chung cư có rất nhiều mèo hoang, vì không được triệt sản nên mèo con thường được sinh ra ở nhiều nơi.
Diệp Sơ Hạ đến đây cũng chỉ thử vận may, nhưng không ngờ lại thành công trong một lần, dù sao mèo hoang cũng cảnh giác với con người, trong môi trường sôi động này, không biết chúng trốn đi đâu mất rồi.
Nhưng nàng đã nghe thấy tiếng mèo kêu, và nàng nghĩ rằng mình thật may mắn, nhưng bây giờ nhìn thấy con mèo này, Diệp Sơ Hạ lại hơi do dự.
Thành thật mà nói, nếu con mèo này chỉ bị rận tai và viêm nấm thì Diệp Sơ Hạ còn chịu đựng được, nhưng bây giờ còn có những con giòi đang bò lúc nhúc trên người nó, nàng cũng không biết nó bị nhiễm trùng vết thương từ đâu, Diệp Sơ Hạ lập tức nao núng.
Nàng hít một hơi, lấy khăn giấy ra đặt trên tay, đưa điện thoại cho Dịch Nam Yên rồi cẩn thận bế mèo con đang thoi thóp lên, trong quá trình này, nàng đã điều chỉnh tâm trạng, nóng vội nhìn Dịch Nam Yên: "Chị Nam Yên, chị kiểm tra xem gần đây có bệnh viện thú cưng nào không!"
Đôi tay ôm mèo con của Diệp Sơ Hạ run rẩy, mặc dù nàng từng có khoảng thời gian rất khó khăn nhưng cùng lắm chỉ là đi chợ nhặt mấy mớ rau héo vứt dưới đất, thậm chí chưa từng nhặt rác, vả lại nàng cũng chưa nhìn thấy quá nhiều cảnh kinh tởm nên tình cảnh hiện tại của mèo con thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.
May mà mèo con bây giờ rất yếu nên không cố gắng chống cự sau khi được Diệp Sơ Hạ bế lên, nếu không Diệp Sơ Hạ cảm thấy nàng có thể sẽ không nhịn được mà ném nó xuống ngay tại chỗ.
Chưa kể