Đêm hôm khuya khoắt, trong khách đi3m ở trấn cổ, trong ổ chăn truyền ra tiếng thì thầm đầy ám muội của hai người đàn ông.
"! ! "
"Người mới, cậu thật sự không muốn à?"
"! ! "
"Cậu thật sự có thể nhịn được không cần sao?"
"Cậu! ! "
Anh cmn còn chơi trò này nữa tôi liền đánh anh!
Cuối cùng Úc Khải không nhịn được nữa, khẽ cắn môi, kéo cái chăn trên người xuống, đột nhiên ngồi dậy: "Mỗi người ngủ một đầu!"
"Được, thành giao!"
Đạt được mục đích, Cảnh Vân Trăn cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, ném điện thoại cho cậu.
Đúng vậy, Cảnh Vân Trăn cư nhiên trộm giấu một cái di động!
"Cậu yên tâm, người đại diện của tôi cũng không biết tôi còn có cái di động này, sẽ không bị tổ tiết mục bắt được.
"
"Lượng pin không nhiều lắm, dùng quý trọng một chút.
"
Giới trẻ hiện nay sao có thể đối mặt với sự dụ hoặc của di động mà không hề làm gì được chứ?!
Mặc kệ ngươi được chưa.
Dù sao Úc Khải không được.
Còn không phải ngủ chung sao? Đều là đàn ông, cậu cũng không thiệt, cậu có thể!
Kỳ thật Cảnh Vân Trăn tìm tới Úc Khải là bởi vì chỉ có cậu ở phòng trên, những người khác đều ở nhà dưới để tiết kiệm, người trước một đêm 5 nén bạc, người sau một đêm chỉ cần 1 nén bạc.
Trong khách sạn, đó là sự khác nhau giữa phòng hạng sang và phòng bình dân.
Phòng bình dân chỉ có một chiếc giường nhỏ một cái sô pha nhỏ và một phòng vệ sinh nhỏ đến đáng thương, còn không quá sạch sẽ.
Phòng hạng sang thì khác, giường lớn, ban công rộng, phòng tắm rộng, ngay cả thảm cũng làm bằng nhung, nguyên bộ áo ngủ cũng thơm ngào ngạt.
Đừng nói hai người ở, cho dù có ba người ở cũng không vấn đề.
Thiếu niên nghiện internet đã một ngày một đêm không đụng tới di động như "khát nhân tài" mở ra các mạng xã hội lớn.
Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt muốn xem, chỉ là muốn lướt một chút thôi.
Cái ngón tay này lướt sao lại sướng như vậy cơ chứ!
Úc Khải lướt khoảng nửa tiếng, Cảnh Vân Trăn mới tắm rửa xong, thay áo ngủ, ngồi ở mép giường lau tóc, lau xong cũng không coi mình là người ngoài, lấy một bộ chăn gối ở trong ngăn tủ ra, một thân hơi ẩm chen lên giường, tiến tới bên cạnh Úc Khải hỏi.
"Lướt Weibo à? Nhìn thấy dáng vẻ anh dũng hôm nay của anh đây chưa?"
Tuy tiết mục hôm nay còn chưa công chiếu, nhưng đã được tổ ekip tung ra trailer.
Có thể không nhìn thấy sao? Đều lên Top 1 hot search, toàn mạng đều đang 666666 và ha ha ha ha.
Úc Khải gật gật đầu: "Thấy rồi.
"
Cảnh Vân Trăn: "Đẹp trai không?"
Anh hỏi dáng vẻ giống như con ngựa hoang sao? Hay là tốc độ giống như chó điên?
Úc Khải lấy ra ánh mắt chân thành tha thiết nhất: "Đẹp trai.
"
Cảnh Vân Trăn: "Sùng bái không? Ái mộ không?"
Tôi sùng bái ái mộ anh cái cục gạch ấy, trèo tường thuần thục như vậy, anh thật sự chỉ là một diễn viên thôi sao?
Úc Khải tiếp tục chân thành tha thiết: "Siêu sùng bái, Cảnh tiên sinh thật là lợi hại!"
Cảnh Vân Trăn: "! ! "
Người đàn ông trầm mặc vài giây, đột nhiên ôm mặt bả vai run rẩy kịch liệt, dưới ánh mắt nghi hoặc của Úc Khải cuối cùng không nhịn được, bật cười ha ha, trực tiếp cười đến rung giường: "Người mới, hay là cậu đổi thành nghề người mẫu đi? Hát nhảy cũng được, tôi bảo Cổ Mạc dẫn cậu vào nhóm? Ha ha ha ha ha ha ha!"
Úc Khải:???
Vũ nhục ai thế, mẹ nhà anh!
Trong ánh mắt tức giận mà không dám nói gì của người mới, Cảnh Vân Trăn cười một lúc lâu mới dừng lại: "Tới đây, tôi dạy cậu một chút, cái gì gọi là kỹ thuật diễn.
"
Úc Khải còn chưa nói gì, liền cảm giác ánh mắt của người đàn ông trước mặt đột nhiên thay đổi một chút.
Cảnh Vân Trăn rõ ràng chưa nói lời nào, động tác cũng không có gì thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy tình cảm nóng bỏng và ái mộ cơ hồ khiến trái tim Úc Khải đập lạc một nhịp.
Giống như cậu đã bị người trước mắt nâng trong lòng bàn tay, sùng bái ái mộ thật sâu.
Úc Khải chưa bao giờ gặp qua ánh mắt có sức cuốn hút như vậy.
Thì ra cái danh hiệu ảnh đế này của Cảnh Vân Trăn cũng không phải hư danh.
"Thấy không?" Nhưng Cảnh Vân Trăn chỉ đứng đắn chưa quá ba giây, một giây sau lại khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ ngoài màn ảnh, giơ tay chọc chọc trán Úc Khải: "Đây mới gọi là kỹ thuật diễn.
"
Sau đó chờ Úc Khải phục hồi lại tinh thần, di động đã bị cầm đi.
"Chúng ta mỗi người nửa tiếng, đến lượt tôi chơi game một lát.
"
Úc Khải: "! ! "
Cảnh Vân Trăn, đồ lừa đảo!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cậu cũng không có gì để lướt, ở thế giới này cậu cũng không có bạn bè người thân gì đó để tán chuyện khoác lác, nghe thấy Cảnh Vân Trăn nói muốn chơi game, lại cảm thấy khá hứng thú.
Cậu đầy hứng thú thò lại gần, muốn nhìn xem thế giới này có trò chơi gì thú vị.
Sau đó liền thấy Cảnh Vân Trăn vội vàng click vào icon game Đấu địa chủ.
Úc Khải:?
Úc Khải: "Anh chơi cái này à?"
Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy, cậu xem đây là trang bị của tôi, sức chiến đấu đứng đầu trong toàn máy chủ, lợi hại chứ?"
Úc Khải: "! ! ?"
Đấu địa chủ còn có trang bị sức chiến đấu?
Úc Khải liếc mắt một cái xem thử, sau đó thiếu chút nữa bị ánh sáng phát ra chói mù con mắt.
Chỉ thấy đỉnh đầu nhân vật của Cảnh Vân Trăn là bộ tóc vàng giống người Xayda, da đen, mày rậm mắt to, áo khoác ngắn tay, áo choàng mỏng màu đỏ rực, chân dẫm Cân Đẩu Vân, dưới hông cưỡi hỏa tiễn, cả người tản ra ánh sáng ngũ sắc, sau lưng còn có một con rồng thú cưng phát sáng, là cái loại ấn vào còn phun ra lửa.
"Thế nào, đẹp trai chứ? Anh đây là nhân vật đẹp trai nhất trong game.
"
Trong đó độc đáo nhất vẫn là tên nhân vật, tên là: "Phụ nữ khó hiểu.
"
Phụ nữ khó hiểu? Một cái tên tràn ngập chuyện xưa.
Hình như