Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh rất muốn không bị tiền bạc cám dỗ, nhưng nhìn đến một hòm tràn đầy khế đất, hắn lại chần chờ.
Nếu là hắn của trước đây chỉ muốn làm cá mặn, nhìn đến mấy thứ khế đất này chỉ biết cảm thấy đây là phiền toái, không bằng giao cho Cơ Tùng đổi cái bình an.
Nhưng hiện tại không giống vậy, chuyện lần này cho hắn một cái cảnh báo.
Nếu không có tiền và đất trong tay, lòng cũng sẽ có lo lắng, nói không chừng một ngày nào đó liền không nhà để về.
Nhưng......!hắn cũng hiểu rõ ràng việc tiếp nhận khế đất có ý nghĩa gì, ý nghĩa là hắn chấp nhận lời giải thích của Dung Xuyên, hơn nữa sẽ cho y cơ hội để theo đuổi mình.
Trong nhất thời Nhan Tích Ninh lo lắng trăm bề, cảm thấy về công về tư hắn cũng không thể tiếp được đống khế đất này.
Nhưng mà Cơ Tùng như nhìn thấy suy nghĩ của hắn, y đẩy khế đất tới trước mặt Nhan Tích Ninh: "Mặc dù tương lai ngươi không chấp nhận ta, mấy thứ này cũng có thể cho ngươi phòng thân.
Ngươi không cần có áp lực gì, nhận lấy đi.
Hơn nữa trong hòm này vốn còn có cửa hàng cùng thôn trang của ngươi."
Nhan Tích Ninh lắc đầu: "Không được......" Hắn là muốn có cảm giác an toàn, nhưng Cơ Tùng lại đưa quá nhiều, nhận lấy rồi sẽ chỉ khiến bản thân lương tâm bất an.
Ánh mắt Cơ Tùng hơi hơi ảm đạm: "Không được sao?" Xem ra chính mình thật sự không hiểu A Ninh, cũng đúng, nếu A Ninh thật sự là người xem trọng tiền tài, cũng sẽ không đem của hồi môn cho y quản lý.
Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi: "Quá nhiều, ta chỉ muốn những thứ của mình." Mới vừa rồi Cơ Tùng nhắc nhở hắn, hắn có thôn trang cùng cửa hàng của mình.
Lúc trước hắn sợ phiền toái, đành giao cho Cơ Tùng quản lý, nhưng hiện tại ngẫm lại, quả thật không ổn thỏa lắm.
Cơ Tùng suy nghĩ một lát gật gật đầu: "Được." Ngay vừa rồi y còn vỗ ngực nói tôn trọng A Ninh, kết quả chính mình lại tái phát tật xấu tự cho là đúng.
Khế đất trong hộp chừng hơn trăm tờ, Cơ Tùng cầm lấy vài tờ giới thiệu cho Nhan Tích Ninh: "Đây là khế đất thôn trang cửa hàng của hồi môn của người; đây là nhà và đất dùng tiền tài và vật phẩm trong của hồi môn để mua."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc phát hiện, một phần ba khế đất trong hộp cư nhiên là của mình.
Trong nhất thời hắn nắm một chồng khế đất thật dày tâm tình phức tạp, nguyên lai trong lúc hắn không ý thức được, hắn đã là một con cá mặn giàu có a.
Diệp Lâm Phong từ trong phòng lấy một chiếc tráp tinh xảo đi ra, ông mở tráp ra: "Tráp này là lão phu dùng để chứa dược thảo trân quý, không thấm nước phòng cháy không bắt mắt, cho ngươi dùng để đựng khế đất."
Nhan Tích Ninh cảm kích hành lễ, hắn đem khế đất đặt vào trong tráp.
Đừng nói, cầm khế đất của mình trong tay, hắn cảm thấy mạnh mẽ hơn mười phần.
Diệp Lâm Phong nghiêm túc nhìn về phía Cơ Tùng: "Dung Xuyên, hôm nay cữu phụ ở đây làm nhân chứng.
Khế đất giao cho A Ninh rồi, sau đó không được đổi ý sửa đổi, càng không thể ỷ thế hiếp người."
Cơ Tùng nâng tay thề: "Cữu phụ tại thượng, Dung Xuyên nguyện đem tính mạng ra thề, tuyệt không đổi ý." Sao y có thể ỷ vào chuyện A Ninh hiền lành mà làm ra chuyện lật lọng? Hơn nữa, mấy thứ này vốn chính là của A Ninh, y có mặt mũi gì mà sửa? (Xin lỗi Tùng Tùng, nhưng edit tới chỗ thề trong đầu em chỉ là "Ân trên tại thượng, ta Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan" ????????????)
Diệp Lâm Phong lúc này mới vui mừng lên, ông tùy tay vạch lớp vải thưa phủ trên giỏi ra: "Cái này tốt.
Cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, có gì thì nói hết ra tốt hơn so với nghẹn ở trong lòng.
A Ninh có thể chấp nhận ngươi hay không, liền nhìn biểu hiện sau này của người."
Nhan Tích Ninh há mồm: "Ta......" Trong lòng hắn có hai cái gai, gai chưa rút, hắn và Cơ Tùng không có tương lai.
Nhưng hiện tại hắn yếu đuối như thế, hắn không dám nói lai lịch mình cho Cơ Tùng, hắn sợ hãi chính mình bị trở thành ngoại tộc, cũng sợ hãi ngày lành sẽ dừng ở đây.
Diệp Lâm Phong tùy tay lấy một quả đào từ trong giỏ ra, ông chà chà đào lên quần áo: "Được rồi, thời gian không còn sớm m, cữu phụ sẽ không giữ các ngươi.
Mau trở về đi thôi." Vợ chồng son cãi nhau không phải là như thế này sao, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà.
Cơ Tùng ý cười loan loan, y vươn tay với Nhan Tích Ninh: "A Ninh, chúng ta đi về trước đi?"
Nhan Tích Ninh đã vài ngày không thể nằm ngang ở Văn Chương Uyển, hắn thật sự rất muốn về nhà.
Nhưng hắn còn có một chút kiên trì cuối cùng: "Ân, bất quá Dung Xuyên, ngươi có thể chuyển từ Văn Chương Uyển ra ngoài không."
Nụ cười trên mặt Cơ Tùng cứng lại một chút, sau đó y ôn thanh nói: "Được, nghe lời ngươi."
Trước đây A Ninh không có lựa chọn, chỉ có thể tùy ý y ra vào Văn Chương Uyển.
Nếu y đã vỗ ngực thề tôn trọng A Ninh, phải nghe lời A Ninh nói.
Cùng lắm thì mỗi ngày y sáng sớm tới Văn Chương Uyển điểm danh, buổi tối lại rời đi trước khi ngủ là được.
Sau cơm mưa trời lại sáng, tâm tình áp lực mấy ngày liền của Nhan Tích Ninh cũng tốt lên.
Lúc này hắn nghe được tiếng Diệp Lâm Phong bẹp bẹp ăn cái gì đó, cùng lúc đó một cỗ vị mật đào trong veo tràn ngập ra.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong tay Diệp Lâm Phong đang cầm một quả đào lớn màu hồng trắng ăn đến hăng say.
Thấy Nhan Tích Ninh nhìn về phía mình, Diệp Lâm Phong vui vẻ nói: "Dung Xuyên mang đào đến, khá ngọt, hẳn là cống phẩm từ bên phía Tô Phủ kia truyền đến đi."
Trong giỏ đặt sáu quả đào lớn, mỗi một quả đều có lớn cỡ hai nắm tay, một quả đào đều nặng hơn một cân.
Phần đỉnh đào màu hồng trắng lại lộ ra một chút hồng nhạt đáng yêu, vừa thấy liền biết đặc biệt ngon.
Cơ Tùng giải thích: "Cữu phụ nói đúng, quả thật là đào cống phẩm từ Tô Phủ dâng lên.
Tích Ninh nếm thử chút xem, so sánh với mật đào mà người trồng xem, hương vị được không?"
Tiếng nói vừa dứt Nhan Tích Ninh biến sắc: "Nguy rồi, quả đào của ta!"
Lúc Nhan Tích Ninh cải tạo Phẩm Mai Viên phát hiện vài cây đào, đám cây đào này trồng ở góc Tây Bắc Phẩm Mai Viên, thoạt nhìn có chút lớn tuổi.
Lúc phát hiện ra chúng, trên thân cây đã có dày đặc lỗ sâu đục, có rất nhiều nhánh cây đã bị đào rỗng.
Lúc ấy bọn thị vệ muốn chặt cây đào này đi, Nhan Tích Ninh cảm thấy chúng còn có thể cứu vớt một chút, vì thế giữ chúng lại.
Trải qua tu cành đuổi trùng bón phân vân vân một loạt các bước cứu cánh, nhóm cây đào trong mùa xuân liền lú mấy đoá hoa màu hồng phấn, hoa rụng rồi còn kết xuất ra từng quả đào nhỏ lông xù.
Dưới hy vọng cháy bỏng của Bạch Đào, quả đào càng lúc càng lớn.
Trong kinh thành tháng sáu đã có quả đào đưa ra chợ, mà đào trong Phẩm Mai Viên còn phiếm chút màu xanh.
Trải qua phán đoán của các công tượng trong phủ, quả đào của đám cây này rất có thể là đào mật.
Nghe nói như thế, Bạch Đào hận không thể đóng quân ở dưới cây đào, mỗi ngày cậu đều phải đi tới dưới cây đào ngồi chồm hổm thủ một trận.
Tiến vào bảy tháng ánh nắng rực rỡ, quả đào dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống dần dần bắt đầu trắng hơn, mắt thấy sắp chín rồi.
Nhưng mà mấy ngày nay hắn vì chuyện của Cơ Tùng mà phiền não, đã không dõi theo tình huống của quả đào.
Hôm nay mưa rền gió dữ, cũng không biết mấu quả đào trên cây thế nào.
Nhan Tích Ninh rất nhanh liền về tới Phẩm Mai Viên, một hồi mưa to qua đi, trong viện bùn văng khắp nơi, khắp sân đều là lá cây cùng trái cây rơi rụng.
Rất xa Nhan Tích Ninh liền thấy được thân ảnh của Bạch Đào, Bạch Đào đang ngồi xổm dưới cây đào, bên người cậu đặt một cái giỏ trúc lớn, trong giỏ trúc là từng quả đào dính bùn đất.
Không ít quả đào rơi xuống trên mặt đất nên bầm dập, hơn phân nửa đào trên cây rơi xuống mặt đất, liếc mắt một mảnh trắng trắng hồng hồng thực làm cho người ta đau lòng.
Nghe được động tĩnh phía dau, Bạch Đào theo bản năng xoay người nhìn lại.
Khi cậu nhìn thấy Nhan Tích Ninh, Bạch Đào bẹp miệng, nước mắt tí tách từ trên mặt lăn xuống: "Thiếu gia."
Nhan Tích Ninh nghĩ rằng Bạch Đào là bởi vì quả đào bị mưa đánh rớt mà khóc, hắn an ủi nói: "Không có việc gì rồi, đừng khóc, đào rơi trên mặt đất thu thập một chút cũng có thể ăn.
Ngươi xem, trên cây không phải còn có rất nhiều sao?"
Bạch Đào khóc chạy về phía Nhan Tích Ninh, cậu ôm cứng Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, về sau ngươi không thể bỏ lại Bạch Đào.
Ngươi đi đâu, Bạch Đào liền đi theo ngươi đến đó."
Bạch Đào đã thật lâu không khóc thành như vậy, cậu nghẹn ngào: "Sau này cũng không thể tìm chết, có điều gì nghĩ không thông, ngươi nói với ta.
Thiếu gia, ngươi không phải một người, bên cạnh ngươi còn có ta!"
Trong lòng Nhan Tích Ninh mềm nhũn, lúc ấy nguyên chủ treo mình liền tách Bạch Đào ra.
Nếu không phải hắn xuyên lại đây tiếp quản thân thể này đúng lúc sống lại, khi Bạch Đào tỉnh lại nhìn thấy thi thể nguyên chủ, không biết cậu sẽ hỏng thành dạng gì?
Bạch Đào gào khóc: "Thiếu gia, ngươi còn có ta, ngươi không thể bỏ lại ta một mình."
Hốc mắt Nhan Tích Ninh ửng đỏ, hắn xoa đầu Bạch Đào thề: "Sẽ không, ta sẽ không bỏ lại ngươi nữa.
Mau nín nào, thật vất vả biến thành con người rắn rỏi, ngươi cũng không muốn bị các thị vệ đại ca tiếp tục chê cười đi?"
Bạch Đào chôn mặt vào trong lòng Nhan Tích Ninh, khóc thút thít thật lâu: "Tùy bọn họ, bọn họ thích cười thì cười, dù sao ta phải đi theo thiếu gia."
Trong thời gian Nhan Tích Ninh rời Văn Chương Uyển, Bạch Đào khủng hoảng tới cực độ.
Nguyên lai ngày đầu tiên bọn họ tới Văn Chương Uyển, thiếu gia thật sự tìm đến cáu chết.
Làm sai vặt bên người thiếu gia, thế nhưng cậu lại tin lời nói dối của thiếu gia.
Cậu không dám tưởng tượng ngày tháng không có thiếu gia, nếu thiếu gia thật sự đi rồi, cậu cũng không muốn sống.
Nhan Tích Ninh dỗ Bạch Đào: "Được, về sau mặc kệ đi nơi nào, ta đều mang theo ngươi, ngươi yên tâm đi."
Bạch Đào lúc này mới ngừng rơi nước mắt: "Cũng được, lên núi đao xuống biển lửa, thiếu gia đi nơi nào ta phải đi nơi đó."
Nhan Tích Ninh cười dời đề tài: "Tốt lắm tốt lắm, đừng lãng phí thời gian.
Ngươi lại đi lấy cái rổ đến, chúng ta cùng nhau nhặt đào."
Bạch Đào ứng tiếng, cạu vội vàng chạy về hướng phòng bếp, kết quả chạy không được hai bước cậu quay đầu: "Thiếu gia, về sau ngươi sẽ không lại tìm cái chết sao? Sẽ không sao?"
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Yên tâm đi, thiếu gia nhà ngươi sống lâu trăm tuổi."
Lúc này Bạch Đào mới vui vẻ lên: "Đúng, thiếu gia nhà ta tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Nhìn thấy chủ tớ Nhan Tích Ninh nói chuyện, Cơ Tùng cúi đầu nhìn nhìn hai chân mình.
Nhanh, nhanh, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, y có thể đứng lên.
Chờ y có thể đứng lên, y có thể tự do hành động trước mặt A Ninh.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, Nhan Tích Ninh cùng Bạch Đào nhặt hai rổ đào lớn.
Quả đào bọn họ trồng không tốt bằng cống phẩm mà Cơ Tùng đưa tới, nhưng hương vị lại không kém.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Anh Có Còn Yêu Em
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
4.
[Đam Mỹ] Truy Tìm
=====================================
Nhất là quả đào đã mềm nhuyễn, sau khi rửa hết nước bùn chỉ cần nhẹ nhàng lột lớp vỏ ra, chất lỏng tươi mọng liền chảy ra.
Nhan Tích Ninh thích đào mềm nhất, đáng tiếc đại bộ phận đào mềm rơi xuống mặt đất đều tổn hại đến lợi hại, chỉ có thể ném cho gà mổ.
Nhan Tích Ninh đem mấy quả đào tương đối nguyên vẹn lấy rửa rồi đặt vào rổ, hắn dặn dò Bạch Đào: "Bạch Đào, ngươi đem đám đào này cho các thị vệ."
Bạch Đào lên tiếng: "Được nha."
Chỗ đào còn lại bị tổn hại có chút nghiêm trọng, một bên quả đào lớn cỡ trái bóng tennis giòn cứng xuất hiện vết rách màu rám nắng.
Cơ Tùng nhìn nhìn quả đào rồi đề nghị: "A Ninh, quả đào này đừng ăn, coi chừng hư bụng."
Từ khi nắm được khế đất thuộc về mình, tâm tình Nhan Tích Ninh rất tốt, hiện giờ hắn đã có thể dùng tâm tình bình thường đối đãi Cơ Tùng.
Hắn cười nói: "Không có việc gì, một lát bỏ đi phần bị hư, sau đó làm thành đào ngâm gừng tía tô, như vậy sẽ không lãng phí."
Đào ngâm gừng tía tô là một món ăn vặt hắn thường xuyên ăn vào mùa hè, chế biến đơn giản khẩu vị chua ngọt hơn nữa giá trị nhan sắc lại cao, sau khi ướp lạnh sẽ thanh mát giải nhiệt.
Mấu chốt là đào ngâm gừng tía tô vừa lúc có thể tiêu hao đám đào bị tổn hại này, từ lúc nhặt đào, hắn đã nghĩ xong nên xử lý đám đào này như thế nào.
Môi Cơ Tùng gợi lên ý cười ôn nhu: "Ta đến giúp ngươi." Y đã sớm kiến thức qua năng lực biến cũ thành mới của A Ninh, trước kia y chỉ lẳng lặng ngồi xem A Ninh làm đồ ngon, mà lúc này đây, y muốn gia nhập vào đó.
Nói xong y thao tác xe lăn tới bên bồn gỗ tự tiến cử: "Ta có thể hỗ trợ bỏ phần bị hư đi."
Cơ Tùng là cao thủ dùng đao, có y hỗ trợ, Nhan Tích Ninh mừng rỡ thoải mái: "Tốt, vậy nhờ ngươi."
Thấy Nhan Tích Ninh không cự tuyệt mình, nụ cười của Cơ Tùng càng sâu, y rất thích cảm giác cùng nhau im lặng làm việc với A Ninh.
Lúc Bạch Đào trở về phía sau còn có Nghiêm Kha ủ rũ theo sau, Nghiêm Kha giống như một trái cà héo cả người đều rũ xuống.
Trong lúc chủ tử tới Phù Liễu Viện, hắn đi một chuyến tới chỗ bọn thị vệ ở, nói lại tình hình thực tế của chủ tử cùng Vương phi cho các huynh đệ.
Hiện tại các huynh đệ đều héo hon, một đám áy náy đến đầu cũng không nâng dậy được, không dám tới Văn Chương Uyển.
Mệt cho bọn họ ăn nhiều đồ ngon của Vương phi làm như vậy, kết quả bọn họ lại không biết tâm ý Vương