Editor: Yang1002
Lúc Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng tiến vào chính điện, Cơ Du đang đứng thẳng tắp trong điện, trên người còn mặc quan phục, xem ra mới từ Đại Lý tự tới.
Động tĩnh xe lăn kinh động đến Cơ Du, Cơ Du quay đầu lại cung kính hành lễ: "Tam Hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu."
Cơ Tùng trả về cái lễ: "Ngũ hoàng đệ hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến quý phủ?"
Cơ Du khó nén sự mệt mỏi trong mắt: "Được Nhị hoàng huynh cùng Thất hoàng đệ uỷ thác đến thăm Tam Hoàng huynh, Nhị hoàng huynh nói thần đệ chuyển một câu cho Tam Hoàng huynh.
Hắn nói rất nhanh sẽ đến sinh thần của tổ mẫu, Tam Hoàng huynh chớ quên."
Nếu nói Cơ Tùng cùng Cơ Du chỉ là sơ giao, vậy quan hệ của Cơ Du và Cơ Lương liền mật thiết hơn rất nhiều.
Mẫu thân của Cơ Du từng là thị nữ của Việt Quý phi, Bình Viễn Đế một lần rượu say loạn tính sủng hạnh nàng, vì thế mà có Cơ Du.
Bởi vì tầng quan hệ này, Ninh tần và Việt Quý phi rất thân cận, phía sau nàng không có mẫu tộc cường đại, chỉ có thể mang theo Cơ Du dựa vào mẫu tử Việt Quý phi.
Cơ Du chính là người hầu của Cơ Lương, đáng tiếc từ nhỏ Cơ Lương đã không để ý tới hắn, hiện giờ trưởng thành lại càng trầm trọng thêm.
Cơ Lương đâu phải là nhờ Cơ Du tiện thể chuyển lời cho Cơ Tùng, hắn rõ ràng là đang nhục nhã Cơ Du.
Đồng dạng là Hoàng tử không có mẫu tộc cường đại, Cơ Tùng phế đi hai chân còn trở thành Dung Vương, mà Cơ Du đâu? Nếu Bình Viễn Đế nếu xem trên phần thể diện của Việt Quý phi mà nhét hắn vào chức vị Đại Lý tự Thiếu Khanh, đến bây giờ hắn cũng vẫn sẽ là kẻ vô tích sự.
Bởi vì không được coi trọng, Cơ Du chính là một người tàng hình trong hoàng thất, sau khi ra cung kiến phủ,chi phí ăn mặc của hắn thua xa không bằng các Hoàng tử khác.
Mượn lần sinh nhật này của Thái hậu làm lệ, Cơ Nam Cơ Lương đã sớm bắt đầu chuẩn bị lễ vật, mà Cơ Du lại ngay cả một thứ gì cũng chưa.
Hôm nay ở trên triều, Cơ Lương và Thái tử lại đấu nhau, Cơ Lương tâm tình không tốt mấy hạ triều lại thấy được Cơ Du đi ngang qua.
Vì thế nói hắn chuyển lời cho Cơ Tùng, mặt ngoài là nhắc nhở Cơ Tùng, kỳ thật là lấy Cơ Du ra xả giận.
Hết thảy những điều này Cơ Du đều hiểu rõ, nhưng Hoàng tử không có thực lực trừ bỏ chịu nhục ra, không có lựa chọn nào khác.
Nỗi quẫn bách của Cơ Du bị Cơ Tùng xem ở trong mắt, y củng chắp tay: "Đa tạ Ngũ hoàng đệ, nếu không phải ngươi nhắc nhở, vi huynh thật sự quên."
Cơ Du mím môi, xấu hổ cùng bất kham trong mắt tán đi, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa: "Còn có, Tiểu Thất cũng nhờ thần đệ tiện thể nhắn cho hoàng tẩu.
Tiểu Thất nói, nó đang ở cố gắng học hành.
Công khoá Thái phó giao cũng đã học xong, có thể qua hai ngày nữa sẽ cho nó nghỉ ngơi.
Chờ hưu mộc, nó muốn tới Dung Vương quý phủ chơi đùa."
Nhan Tích Ninh hành lễ đáp lại: "Đa tạ Ngũ điện hạ truyền tin."
Nhiệm vụ của Cơ Du đã xong, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hắn muốn chạy nhanh trở về: "Nếu hoàng huynh hoàng tẩu không có việc gì khác, thần đệ cáo lui trước."
Tiếng nói vừa dứt, bụng Cơ Du phát ra một tiếng "Cô ——" thật dàu.
Lập tức ánh mắt Cơ Du tối sầm lại, lập tức khó xử hạ đầu.
Nhìn thấy Cơ Du như vậy, Cơ Tùng không đành lòng, y ôn thanh nói: "Còn chưa dùng bữa tối đi? Cùng nhau ăn cái cơm rau dưa đi." Nếu là Cơ Tùng của trước kia sẽ không nghĩ vậy, nhưng khi y trải qua nỗi đau tàn phế, nhìn thấy quá nhiều tình người ấm lạnh, lại gặp được Cơ Du, y cảm thấy mình có thể lý giải Cơ Du một chút.
Thân thể Cơ Du mạnh mẽ cứng đờ, hô hấp nhanh hơn hai phần, nắm tay trong tay áo cũng hơi hơi nắm chặt lại, sắc mặt hắn đỏ lên, trong mắt nhiều hơn một ít phức tạp mà Cơ Tùng xem không hiểu.
Dừng một lúc sau, Cơ Du nhìn về phía hai chân Cơ Tùng: "Thân thể hoàng huynh đã khoẻ hơn nhiều chưa?"
Nếu là người khéo léo, lời này nên nói lúc mới vừa gặp mặt.
Đến bây giờ mới hỏi vấn đề này, sẽ cho người khác một loại cảm giác có lệ và không chút để ý.
Nhưng mà Cơ Du nói lời này, lại không khiến cho Cơ Tùng dậy nổi một tia chán ghét.
Cơ Du quả thật không đủ linh hoạt, nhưng đây cũng là một tron những ưu thế của hắn.
Hắn có thể hỏi ra lời này, ít nhất chứng minh hắn đúng là quan tâm mình.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Tốt hơn nhiều."
Nhan Tích Ninh tiếp lời Cơ Tùng: "Ngũ hoàng đệ nếu không ngại, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?" Nghiêm Kha chỉ cần đi Nghênh Tân Lâu mang đồ ăn về, không biết mang về bao nhiêu món đây.
Có thể Cơ Du đã đói bụng lắm, hắn hành lễ với hai người Cơ Tùng: "Đa tạ hoàng huynh hoàng tẩu, thần đệ cung kính không bằng tuân mệnh."
Trong thiên điện rất nhanh liền mang thùng băng lên, trên bàn cũng đặt vài món ăn hoa mỹ của Nghênh Tân Lâu.
Cơ Tùng cười nói: "Cởi triều phục ra đi, ở trong nhà ca ca muốn làm gì để thoải mái hơn thì cứ làm nấy."
Trong mắt Cơ Du nhiều hơn một ít ý cười: "Đa tạ hoàng huynh."
Cơ Du không giỏi ăn nói, lúc ăn cơm lại đem điểm ấy phát huy tới cực hạn, hắn chuyên chú dùng bữa cũng không ngẩng đầu lên.
Nếu đây là yến tiệc của hoàng thất, Cơ Du như vậy khó tránh khỏi sẽ làm những người khác không xem trọng.
Nhưng mà ở Dung Vương phủ, khi mọi người ăn cơm đều rất chuyên tâm.
Nhìn thấy Cơ Du mồm to ăn cơm, bọn họ đem những món hương vị tốt phân lượng lớn chuyển tới trước mặt Cơ Du, ba người giống như người một nhà bình thường ngồi ăn bữa cơm chiều có chút im lặng cùng nhau.
Ăn cơm xong Cơ Du đứng lên, hắn chân thành nói: "Hôm nay quấy rầy hoàng huynh cùng hoàng tẩu."
Cơ Tùng ôn thanh: "Huynh đệ nhà mình không càn nói loại lời này.
Ngày sau nếu có chuyện gì khó xử, cần ta hỗ trợ, có thể tới tìm ta."
Ánh mắt Cơ Du phức tạp, hắn ngó Cơ Tùng một cái rồi hành đại lễ: "Đa tạ hoàng huynh."
Nhìn thấy bóng dáng Cơ Du rời đi, Nhan Tích Ninh có chút thổn thức: "Không nghĩ tới trong các Hoàng tử còn có loại tính cách này như Ngũ điện hạ m." Phong cách của Cơ Du hoàn toàn bất đồng với các huynh đệ khác, rất khó tưởng tượng người như vậy cư nhiên là Hoàng tử.
Cơ Tùng thu hồi ánh mắt, y hoãn thanh nói: "Có lẽ đây là cách để hắn sinh tồn." Đúng là bởi vì chất phác ngay thẳng liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, hắn mới có thể có không gian thở dốc giữa sự tranh đấu của các Hoàng tử.
Sau khi đi ra từ chính điện, hai người dọc theo mái hiên đi về phía sau, không bao lâu liền tới phụ cận Thính Tùng Lâu.
Nhìn thấy ánh đèn dầu trong Thính Tùng Lâu sáng lên, Nhan Tích Ninh dừng cước bộ, hắn ấp a ấp úng: "Đến Thính Tùng Lâu, ngươi......!ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi mau vào đi thôi."
Nghe nói như thế Cơ Tùng chua xót nở nụ cười một chút, xe lăn lại hướng về phía Văn Chương Uyển lăn đi: "Ta tiễn ngươi trở về."
Buổi trưa y đã đáp ứng A Ninh rồi, cho hắn đầy đủ sự tôn trọng và tín nhiệm.
A Ninh nói với y, hy vọng y có thể chuyển ra khỏi Văn Chương Uyển, hiện tại chính là lúc khảo nghiệm y có giữ lời hay không.
Nói thật, Cơ Tùng không muốn rời đi.
Y thật vất vả mới thổ lộ hết mọi thứ với A Ninh, hiện tại hận không thể lấy tâm can mình ra