Editor: Yang1002
Trước đây Nhan Tích Ninh nghĩ, nghèo là chuyện giày vò người khác nhất trên đời.
Không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, phải nhìn sắc mặt người khác ở mọi nơi, ăn bữa hôm lo bữa mai hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Nhưng mà hiện tại hắn lại cảm thấy, cảm tình mới là thứ giày vò người nhất.
Không có tiền chỉ cần biết đủ vươn lên, đều có thể làm công kiếm tiền.
Hơn nữa quá trình tích luỹ tài phú rất vui vet, sau khi tìm được đúng cách cả người sẽ tràn đầy nhiệt tình.
Mà cảm tình không giống vậy, tư vị trong lòng có gai giấu không được nhổ cũng không ra quá khó tiếp thu rồi.
Sau khi vào cửa trong lòng Nhan Tích Ninh như bình ngũ vị bị đánh đổ, chua cay mặn đắng ngọt đều xuất hiện hết.
Hắn đóng cửa lớn lại tựa lên ván cửa, nếu lúc này có người trong phòng, sẽ phát hiện hốc mắt hắn hơi hơi phiếm hồng.
Nhan Tích Ninh hít sâu vài hơi, muốn áp chế cảm xúc.
Nhưng không thể ngừng nghĩ, tưởng tượng đến Cơ Tùng, hắn liền vừa ủy khuất vừa khó chịu.
Hắn có bao giờ trải qua loại sự tình này, phát hiện nói đạo lý với bản thân cũng không thông, Nhan Tích Ninh đột nhiên nhảy ra một cỗ tức giận với bản thân: "Ngươi đang già mồm cãi láo cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Nhưng mà trừ bỏ chính hắn, không ai có thể trả lời vấn đề này.
Mà bản thân hỏi ra câu này, cũng không biết đáp án.
Lúc này ván cửa truyền đến tiếng đập cửa, giọng Bạch Đào vang lên: "Thiếu gia, sao cửa lại đóng rồi? Ta còn bên ngoài nha."
Nhan Tích Ninh:......
Hắn nhanh chóng hít sâu mấy hơi mở cửa ra, Bạch Đào bưng nước đến: "Hắc hắc, làm ta sợ nhảy dựng." Từ sau khi Cơ Tùng đến Văn Chương Uyển, cửa lớn của Văn Chương Uyển chưa từng đóng lại.
Bạch Đào đã quen ra ra vào vào, Nhan Tích Ninh đột nhiên đóng cửa lại, cậu có chút không thích ứng.
Bạch Đào đặt bồn nước lên bàn thấp trong phòng, cậu có chút nghi hoặc: "Thiếu gia, có phải ngài lại cãi nhau với Vương gia rồi hay không? Sao Vương gia không vào cửa vậy?"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Vương gia còn chưa đi?" Hắn đã tựa vào phía sau cửa rất lâu, chẳng lẽ Cơ Tùng vẫn luôn ở?
Vẻ mặt Bạch Đào mộng bức: "Không đi a, Vương gia ở trên cầu đá đây."
Nhan Tích Ninh cả kinh, Cơ Tùng còn chưa trở về?
Vì thế hắn vòng vào trong phòng, cẩn thận đẩy cửa sổ thành một cái lỗ nhỏ.
Ánh mắt từ trong lỗ nhìn ra, chỉ thấy xe lăn của Cơ Tùng còn đang ổn định trên cầu nhỏ, mặt y đối diện về hướng của mình, trong nháy mắt, Nhan Tích Ninh cảm thấy bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau.
Cơ Tùng ẩn mình trong bối tối, thân hình mơ hồ, nhìn qua hiu quạnh lại cô độc.
Nhan Tích Ninh đột nhiên có chút buồn bực, Cơ Tùng ở chỗ này cho muỗi ăn ư? Người này chân còn chưa tốt, liền không thèm để ý thân thể mình như vậy, vạn nhất mệt mình rồi ảnh hưởng miệng vết thương khôi phục thì làm sao bây giờ?!
Hắn muốn mở miệng nói vài câu, lại sợ chính mình mà mở miệng, thời gian Cơ Tùng ngốc lại sẽ càng lâu.
Suy nghĩ một lát, hắn đóng cửa sổ lại thắp đèn trong phòng lên, làm bộ làm tịch một phen, hắn thổi tắt đèn.
Đừng nói, chiêu này thật sự có tác dụng.
Nghe được tiếng xe lăn đi xa, Nhan Tích Ninh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở còn chưa kịp đều lại, lồng ngực nặng trịch sưng lên của hắn lại bắt đầu xao động.
Phiền muộn lật người một cái, hắn sờ sờ lên vị trí ngực mình.
Lý trí nói cho hắn biết, hắn hẳn là nên tạo khoảng cách với Cơ Tùng.
Nhưng phần xao động khó có thể bình ổn này là xảy ra chuyện gì đây?
Xem ra tối nay nhất định khó mà ngủ được.
So với Nhan Tích Ninh khó ngủ, hôm nay Cơ Tùng ngủ nhanh đến lạ.
Y mơ một giấc mộng kỳ quái, trong mộng y đang cùng A Ninh cử hành hôn lễ.
Màu đỏ tràn ngập tầm mắt, trong mộng y mặc hỉ phục đứng trong hỉ đường, lẳng lặng nhìn hỉ bà nắm lụa đỏ đưa A Ninh đến trước mặt mình.
Lụa đỏ phủ trên đầu A Ninh, nhưng Cơ Tùng liếc mắt một cái liền nhận ra Vương phi của mình.
Lòng y tràn đầy vui mừng: "A Ninh."
Đang lúc y muốn giơ tay nắm lấy lụa đỏ trong tay A Ninh, đột nhiên hình ảnh xoay chuyển, A Ninh cũng không thấy.
Chiếm lấy chính là đại thụ vòng vèo cùng Văn Chương Uyển hoang vu, trên nhánh cây lớn nhất của cây long não treo một thân ảnh màu đỏ.
Nhìn kỹ lại, kia không phải A Ninh của y sao?
Gió thổi qua, khăn che đầu màu đỏ theo gió lắc lư.
Cơ Tùng tâm hoảng ý loạn, y vội vàng chạy về phía A Ninh, nhưng giữa y cùng A Ninh như cách nhau một cái lạch trời, vô luận y cố gắng như thế nào, cũng không cách nào đi tới từng bước.
Thân thể A Ninh cứng đờ, hỉ bào màu đỏ cũng không che được ngón tay tái nhợt của hắn.
Tim Cơ Tùng như bị đao cắt: "A Ninh ——"
Sau đó y đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, trong phòng là ánh nến hôn ám.
Cơ Tùng lau đi mồ hôi mỏng trên đầu, y thở phào nhẹ nhõm: "Hoàn hảo, là mộng a......"
Hoàn hảo, hết thảy đều còn kịp.
A Ninh của y còn sống, không treo cổ ở Văn Chương Uyển.
Y và A Ninh còn có một con đường rất dài phải đi, bọn họ nhất định sẽ tốt lên.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tích Ninh choáng váng từ trên giường thức dậy.
Giống như hắn nghĩ vậy, ngày hôm qua cả một đêm hắn không ngủ ngon.
Hắn ngáp một cái, đáy mắt phiếm lên màu xanh nhợt nhạt.
Khi hắn đi ra phòng ngủ, hắn kinh ngạc phát hiện Cơ Tùng đã ở trong nhà chính làm việc.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, Cơ Tùng đến đây lúc nào? Ngốc lăng một lúc xong hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, chuyển ra ngoài mà Cơ Tùng hiểu và chuyển ra ngoài mà hắn hiểu không phải cùng một cái khái niệm a.
Cơ Tùng buông quyển sách trên tay xuống, y cười nói: "Thành Nam có một nhà bán bánh bao, bánh bao làm ra có thể nói là tuyệt nhất.
Ta mua cho ngươi hai lồng bánh bao mang về, đang hâm nóng trong nồi, rửa mặt một chút rồi nhanh ra ăn."
Trong lòng Nhan Tích Ninh ấm áp: "Cám ơn." Nghĩ đến lúc hắn rời giường nửa đêm làm đồ ăn sáng cho Cơ Tùng, cuộc sống hiện tại tốt đẹp như đang nằm mơ.
Bánh bao thành Nam chỉ là cái mở đầu, kế tiếp điểm tâm và thức ăn nổi danh của các cửa hàng trong kinh thành giống như nước chảy vào Dung Vương phủ.
Nhan Tích Ninh cảm giác từ lúc hắn vừa