Tuy nói hiện tại chưa tới giờ ăn trưa, nhưng ai lại có thể cự tuyệt một mâm đại bàn kê lớn thơm ngào ngạt như vậy? Gà trống lớn nuôi thả một canh giờ trước còn mổ thức ăn trên đất, lúc này chúng nó đã biến thành từng khối thịt gà thơm nức.
Liếc mắt nhìn lại thịt gà màu nâu đỏ, khoai tây vàng đậm, hạt tiêu đỏ đậm trang trí thêm bên trong làm cho màu sắc của món ăn này càng thêm rực rỡ mê người.
Hương vị thơm ngon nhẹ nhàng bay lại đây, Nhan Tích Ninh không khỏi nhìn về phía Cơ Tùng: "Ta......!hiện tại liền ăn sao?"
Cơ Tùng cho Nhan Tích Ninh một câu trả lời khẳng định: "Ăn." Nhà Lão Trương chỉ khi có khách quý tới mới có thể làm món đại bàn kê này, khách nhân ăn càng nhiều càng sạch sẽ, Lão Trương và bạn già của ông mới càng vui vẻ.
Vì thế bọn họ ngồi vây quanh bên bàn đá, Trương thẩm đưa đũa đã được rửa đến sạch sẽ qua, hai tay nàng tạo thành hình chữ thập nói gì đó với Nhan Tích Ninh.
Trương thẩm mặc dù có một nửa huyết thống Sở Liêu, nhưng nàng nói tiếng Sở Liêu không phải quá tốt, vì thế Lão Trương phiên dịch: "Vương phi, bạn già nhà ta nói ngài ăn nhiều một chút."
Kỳ thật Trương thẩm còn khen Nhan Tích Ninh, nói dáng vẻ hắn rất tốt.
Nhưng Lão Trương cảm thấy loại lời nói khích lệ dung mạo nam nhân này không tiện nói ra miệng, vì thế ông liền xem nhẹ phần này.
Nhưng người nghe hiểu tiếng Khương như Cơ Tùng lại hiểu lời Trương thẩm nói, y giương ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ăn đi."
Nói đến cũng lạ, lần đầu tiên gặp mặt A Ninh, Cơ Tùng quả thật cảm thấy bộ dạng của hắn rất tốt.
Nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, ngược lại y đã bỏ qua dung mạo A Ninh.
Nếu hiện tại bảo y vẽ lại bộ dạng của A Ninh, y có thể có chút buồn rầu.
Nhưng nếu đặt A Ninh ở trong một đám người, chẳng sợ chỉ là một bóng dáng y đều có thể nhận ra từ ánh mắt đầu tiên.
Nhan Tích Ninh rất lâu không được ăn đại bàn kê, dựa vào kinh nghiệm ăn gà phong phú của hắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đại bàn kê trước mặt phi thường ngon.
Cơ Tùng gắp một miếng thịt trên chân gà vào trong chén Nhan Tích Ninh, thịt gà đã được chiên sơ qua, da gà sẽ co rút lại.
Trên da gà bóng dầu có vài phần cháy giòn rụm, không cần ăn vào trong miệng liền có thể biết nó ngon đến bao nhiêu.
Nhẹ nhàng cắn một ngụm, da gà nhìn như dẻo dai lại mềm tan, phần thịt dưới da vừa thơm vừa có sự dai mềm, nhai vài cái mùi thịt gà liền tràn đầy cả khoang miệng.
Sau khi xuyên qua Nhan Tích Ninh đã ăn không ít gà, chính hắn cùng từng nuôi gà ở Văn Chương Uyển, nhưng mà gà hắn ăn đều là gà tơ, gà tự mình nuôi còn chưa lớn lên, hắn đã tới Lương Châu.
Gà tơ so với gà trống vô luận là vị hay là mùi vẫn hoàn toàn không giống nhau, gà trống lớn nuôi thả khiến cho người ăn có cảm giác thỏa mãn không thể hình dung bằng lời.
Nhan Tích Ninh ăn vài miếng đều phải gặm sạch thịt dính trên xương, hương vị này giống như đúc vị thịt gà mà trong nhà hắn nuôi trước đây.
Bởi vì là gà nhà mình nuôi, Trương thẩm luyến tiếc lãng phí bất kỳ một bộ phận nào, nàng đặt cả nội tạng gà vào trong mâm.
Vận khí của Nhan Tích Ninh đặc biệt tốt, đũa đầu tiên của hắn liền gặp được một khối mề gà giòn giòn: "Thật lớn, có mề gà!"
Vị của mề gà và mề vịt có chút khác biệt, mề gà càng thêm tươi mới nhẵn nhụi, vào miệng thơm giòn, nhai một cái miệng cũng sinh hương.
Mề gà thấm nước canh, ăn ngon đến không dừng được.
Thấy Nhan Tích Ninh cảm thấy hứng thú với mề gà, Cơ Tùng quét mâm đại bàn kê một vòng, y gắp một khối mề gà khác đặt vào trong chén A Ninh: "Đây."
Thấy tình cảm của chủ soái và Vương phi tốt, nụ cười trên mặt Lão Trương vẫn chưa từng ngừng lại.
Khi Cơ Tùng đến Sí Linh quân, Lão Trương phụng mệnh dẫn dắt y.
Nghe nói Cơ Tùng thích nam nhân, Lão Trương một mực tự hỏi, dạng nam nhân nào mới có thể vào được mắt Cơ Tùng.
Hiện giờ nhìn thấy Nhan Tích Ninh, Lão Trương hiểu ra, nguyên lai chủ soái thích người ôn nhu.
Đừng nói, con người Dung Vương phi không tồi, vừa thấy chính là đứa trẻ tốt.
Nụ cười của Lão Trương càng sâu: "Vương phi có ăn quen đồ ăn trên núi không?"
Nghe nói như thế Nghiêm Kha liền vui vẻ: "Chuyện này ngươi không biết ư? Trù nghệ của Vương phi rất tốt, có hắn ở Vương phủ, các huynh đệ đều trở nên béo hơn."
Cơ Tùng có chút phiền muộn sờ sờ bụng mình: "Đúng vậy, từ khi ăn đồ mà A Ninh nấu, cơ bụng của ta cũng sắp gom lại thành một." Mọi người cười đến ngửa tới ngửa lui thiếu chút nữa liền té ngã.
Trong mâm đại bàn kê có một bộ phận mà Nhan Tích Ninh muốn ăn nhất, thấy bọn họ không ai hạ đũa, Nhan Tích Ninh ngượng ngùng mở miệng: "Ta có thể ăn đầu gà không?"
Ở hiện đại, có rất nhiều người cảm thấy đầu gia cầm không sạch sẽ, vì thế lúc xử lý gia cầm sẽ vứt bỏ đầu không lấy.
Nhưng ở trong mắt Nhan Tích Ninh, đầu gia cầm ăn khá ngon.
Vô luận là đầu gà đầu vịt hay là đầu ngỗng, não hoa bên trong đều rất ngon.
Nhất là gà trống, ót của gà trống lớn sẽ mọc ra một cái mào thật to, ăn vào vừa béo vừa bùi, tư vị đó ngon không bàn cãi.
Kỳ thật đại bàn kê vừa lên, hắn liền nhìn thấy một cái đầu gà lớn trong mâm, xác nhận không ai gắp, Nhan Tích Ninh liền hạ thủ với đầu gà.
Một cái đầu gà nặng trịch nặng tới hai ba cân, đặt ở trong chén thật là khí phách.
Nhan Tích Ninh giơ đũa kẹp một kẹp liền tách mào gà từ sọ não ra, một khối mào gà lớn lắc lư trên đũa, nếu là người không có gan lớn căn bản không dám động miệng.
Cơ Tùng chưa từng nếm qua đầu gà, trong nhận thức của y đầu gà chỉ để trang trí.
Trước kia tuy rằng Nhan Tích Ninh đã làm một nồi món kho, nhưng nguyên liệu hắn dùng hơn một nửa là cổ, cánh cùng chân, mấy cái đầu vịt có số lượng không nhiều lắm còn bị Diệp Lâm Phong trộm đi rồi.
Xem Nhan Tích Ninh thuần thục ăn đầu gà như vậy, Cơ Tùng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhan Tích Ninh mẫn cảm bắt giữ được ánh mắt tò mò của Cơ Tùng, hắn nhìn nhìn mào gà trên đũa, sau đó chia mào gà thành hai phần, thả một nửa vào trong chén Cơ Tùng: "Muốn nếm thử hương vị mào gà không?"
Cơ Tùng nhíu mày, trên chiến trường não của địch nhân y còn từng xem qua, huống chi một ngụm mào gà?
Khi y gắp mào gà đưa vào trong miệng, mùi dầu phong phú vỡ ra trong miệng.
Vị của mào gà rất độc đáo, nếu nói ăn vào giống như thịt mỡ, lại giòn hơn một chút so với thịt mỡ.
Tuy rằng chỉ có một nửa mào gà, nhưng ăn vào cũng rất đã nghiền, khó trách A Ninh thích ăn phần này.
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Rất ngon."
Nhan Tích Ninh chuyên tâm gặm đầu gà, không trong chốc lát trong chén liền xuất hiện một cái sọ gà màu trắng vàng.
Lúc này kịch hay liền mở màn, chỉ thấy hắn cầm lấy đầu gà đưa hơn phân nửa sọ đến dưới răng nanh hắn.
Theo răng nanh chậm rãi khép lại, trên sọ gà liền xuất hiện vết rạn.
Khi hắn lấy sọ gà từ trong miệng ra, sọ gà đã bị hắn cắn mở lộ ra phần não hoa bên trong.
Não hoa nhẵn nhụi mềm mại, tuy rằng chỉ có một phần nhỏ, cũng khiến cho hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Đời trước khi ba mẹ còn chưa xảy ra việc gì, bọn họ ở nông thôn cũng nuôi gà, cũng là loại gà đi bộ đầy tiêu sái.
Mỗi lần trong nhà làm gà, ba mẹ đều sẽ giữ đầu gà cho hắn, trước đây khi hắn còn chưa thể cắn được sọ gà, ba ba còn có thể hỗ trợ cắn mở sọ ra để cho hắn ăn phần não bên trong.
Trước khi hắn được sinh ra, đầu gà trong nhà đều là do ba ba ăn.
Từ khi hắn học được cách ăn đầu gà, ba ba cũng chưa từng thấy qua một cái đầu gà nguyên vẹn.
Sau này ba mẹ xảy ra chuyện, trong nhà không còn ai nuôi gà, hắn rốt cuộc cũng không được hưởng thụ hương vị đầu gà như vậy nữa.
Nhan Tích Ninh ăn rất cẩn thận, đầu gà dưới tay hắn biến thành một đống xương cốt.
Ăn xong một cái đầu gà, bụng hắn cũng đã no hơn phân nửa.
Đang lúc hắn lau lau miệng, hắn phát hiện một cái đầu gà còn lại cũng rơi vào trong chén hắn.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Cái này cũng là của ngươi."
Sợ Nhan Tích Ninh ăn không hết, Cơ Tùng chớp mắt nói: "Ăn không hết có thể gói mang đi."
Nhan Tích Ninh:......
Hy vọng Trương lão tướng quân nghe được hai người bọn họ nói chuyện phiếm, sẽ không tức giận.
Trên thực tế Trương lão tướng quân không chỉ không tức giận, còn đặc biệt vui vẻ, ông nói khẽ với bọn Nghiêm Kha: "Vương phi cũng quá dễ nuôi rồi." Nghiêm Kha cùng suy nghĩ gật gật đầu: "Đúng vậy, Vương phi chẳng những có thể nuôi sống chính mình, còn có thể nuôi sống một đám người chúng ta."
Nếu ăn hết hai cái đầu gà, Nhan Tích Ninh liền ăn không vô những thứ khác.
Bởi vậy hắn đặt đầu gà ở một bên, ngược lại nhấm nháp khoai tây trong đại bàn kê.
Trước đây Lương Châu khô hạn, khoai tây năm nay thu được cũng không quá lớn, nhưng lại đều rất mềm dẻo.
Trương thẩm không có chiên sơ qua khoai tây, mà là đặt khoai tây và gà đặt vào hầm cùng lúc.
Lúc này khoai tây đã sắp bị hầm nát, dùng đũa nhẹ nhàng kẹp một cái, khoai tây liền vỡ vụn ra.
Khoai tây hút no nước canh ăn vào rất mềm mại, còn đã ghiền hơn cả khoai tây nghiền.
Tuy rằng Nhan Tích Ninh ăn không nhiều, nhưng sức ăn của bọn Cơ Tùng cũng không nhỏ, chốc lát sau một mâm đại bàn kê lớn chỉ thấy đáy.
Trong mâm chỉ còn lại nước canh nhợt nhạt, bên trong chỉ còn vài thứ linh tinh như tiêu cùng vụn khoai tây.
Bởi vì khoai tây bị hầm nát, nước canh cực kỳ đặc sệt.
Lúc này Trương thẩm từ trong phòng đi ra, trong tay nàng bưng một cái mâm lớn khác.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy bên trong chứa đầy một mâm mì sợi lớn.
Mì sợi hơi hơi ố vàng, mỗi một sợi đều rộng cỡ hai ngón tay dài hai thước.
Lão Trương bưng mâm qua, hắn đổ mì sợi vào trong mâm đại bàn kê.
Cơ Tùng lập tức vươn đũa quấy lên rất nhanh: "Mì sợi Trương thẩm làm có hương vị rất ngon, A Ninh nhất định sẽ thích."
Mì sợi dính nước canh đại bàn kê liền biến thành màu nâu đỏ đẹp mắt, Cơ Tùng tùy tay cầm lấy chén của Nhan Tích Ninh, y gắp một sợi mì vào trong chén.
Một sợi mì liền chiếm hơn nửa chén, Nhan Tích Ninh nhanh chóng vươn hai tay nhận chén: "Được rồi, cám ơn cám ơn."
Nhan Tích Ninh chưa từng nếm qua mì sợi thô như vậy, nhìn sợi mì lớn, nhất thời hắn không biết nên ăn như thế nào.
Lúc này bọn Cơ Tùng bên cạnh đã há to mồm hút mì lên, Nhan Tích Ninh cũng học theo bọn họ gắp mì sợi lên.
Mì sợi tuy rằng rộng, nhưng cũng không dày, rìa mì hơi hơi phập phồng như là rìa lá sen bình thường, mì sợi thoáng có nếp uốn thấm nước canh rất tốt.
Hút một ngụm, mì sợi dai dai, nước canh có hương vị đậm đà.
Giống như Cơ Tùng đã nói, mì sợi quả thật rất ngon.
Nhan Tích Ninh bất tri bất giác đã ăn sạch mì trong chén, ăn hết còn không tính, hắn còn muốn lại đến một sợi.
Lúc này Lão Trương nói: "Chủ soái, Vương phi, các ngươi ăn trước lót lót bụng mọt chút, lát nữa chờ các ngươi từ trên núi xuống, bạn già còn muốn làm bánh bao nướng cho các ngươi."
Hai mắt Nghiêm Kha tỏa sáng, hắn chân thành nói với Nhan Tích Ninh: "Bánh bao nướng Trương thẩm làm ăn rất ngon, Vương phi ngài nhất định phải thử qua."
Nhan Tích Ninh buông tha ý tưởng ăn thêm một sợi mì, hắn cười gật gật đầu: "Cám ơn Trương lão tướng quân, cám ơn Trương thẩm."
Trương Ngũ Nhạc nói lời chân thành: "Vương phi không cần khách khí với đám thô nhân chúng ta, nếu không phải Vương gia a, đám xương già chúng ta đã sớm không còn rồi ~"
*
Sau khi ăn xong, Nhan Tích Ninh tò mò đánh giá bốn phía.
Nhà của Lão Trương được xây từ gạch đá, tuy rằng không lớn, nhưng bên trong lại được thu thập thật sự sạch sẽ.
Bởi vì trong nhà có nữ quyến, hắn không tiện vào nhà nhìn kỹ, vì thế đứng dậy đi bộ trong viện.
Hắn thực thích gian sân này, trong viện trải đất sét, mỗi một khối đất đều được nện bằng, đi lên rất bằng phẳng.
Trương thẩm nhất định là người chịu khó, dưới sự chăm chút của nàng, trong viện chẳng những có cây nho, còn trồng vài loại hoa hắn không biết tên.
Đương nhiên, trong cả viện thứ thu hút nhất chính là mấy cây nhi trên đỉnh đầu bọn họ.
Cây nho bình thường vào tháng tám cũng đã ăn xong rồi, mà cây trong viện đến bây giờ vẫn còn trái, không biết đây là giống nho gì.
Đang lúc Nhan Tích Ninh ngửa đầu xuất thần, trước người hắn đột nhiên nhiều ra hai chùm nho.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy Trương thẩm mặt mày hớn hở, nàng đưa tay nhét nho vào trong lòng mình, miệng còn nói gì đó.
Lão Trương phiên dịch nói: "Vương phi, mời ngươi ăn nho.
Cây nho này là giống nho mà bạn già ta mang từ tộc Khương đến, rất ngọt ăn ngon lắm.
Một lát các ngươi lên núi mang theo giải khát."
Nhan Tích Ninh cảm kích nhận lấy nho, tuy rằng hắn không hiểu được lời Trương thẩm nói, nhưng hắn vẫn cung kính nói một tiếng cám ơn.
Trương thẩm nghe xong càng vui vẻ, nàng nói một chuỗi tiếng Khương.
Lão Trương phiên dịch lại: "Bạn già nói, sơn tra quả hồng hạt dẻ trên núi đều chín, chốc lát các ngươi hái nhiều một chút."
Nhan Tích Ninh cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, nếu hắn sớm biết