Hạt dẻ bên trong được nướng đến vừa đúng, Trương thẩm rạch một hình chữ thập bên trên hạt dẻ.
Trải qua lửa nóng, phần vỏ hạt dẻ chỗ chữ thập hơi cuốn ra phía ngoài lộ ra bên trong ánh vàng rực rỡ.
Theo vị trí vết rạch nhẹ nhàng bóc một chút, một hạt dẻ tròn trịa mang theo độ ấm từ trong vỏ lăn ra.
Mùi hạt dẻ tràn ngập cả thùng xe.
Nhìn thấy một viên hạt dẻ sáng bóng, trong lòng Nhan Tích Ninh đặc biệt không có tư vị: "Trương thẩm coi chúng ta trở thành đứa nhỏ của nàng." Tấm lòng từ mẫu của Trương thẩm giấu ở trong hạt dẻ, nóng đến khiến Nhan Tích Ninh không dám đụng vào.
Ánh mắt Cơ Tùng nhìn chằm chằm sơn đạo bên cạnh, Lão Trương rời đi một lúc rồi y liền bảo trì tư thế này, trầm ngâm thật lâu y nhẹ giọng nói: "A Ninh, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, hắn lậo tức ngồi ngay ngắn: "Ân, ngươi nói." Cơ Tùng rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, dựa vào trực giác, hắn cảm thấy lời kế tiếp mà Cơ Tùng muốn nói rất quan trọng.
Cơ Tùng hít sâu một hơi, ánh mắt thống khổ lại rối rắm: "Trước khi hai chân ta không tàn phế, ta rất muốn cái vị trí kia."
Nhan Tích Ninh thấu hiểu gật gật đầu: "Chuyện này rất bình thường, thân là Hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế khẳng định có ham muốn."
Huống chi mấy vị huynh đệ của Cơ Tùng cũng không phải dễ chơi, nếu Cơ Tùng không tranh, có thể ngay cả mạng sống cũng không còn.
Hơn nữa con đường đoạt đích vốn gian nan, ngay cả Bình Viễn Đế nhìn thì ôn hòa cũng phải dùng ám chiêu mới thượng vị được sao? Được làm vua thua làm giặc từ xưa đều là như vậy.
Cơ Tùng chậm rãi quay đầu, y giương hai mắt nghiêm túc nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Nói ra có thể ngươi không tin, kỳ thật trước khi ta tới Sí Linh quân, chưa bao giờ có loại suy nghĩ này.
Ta chỉ nghĩ muốn tranh một chút quân công, làm một cái lương tướng, thủ non sông Sở Liêu ta."
Năm đó y bị người tính kế, tất cả mọi người đều cảm thấy y thích nam nhân.
Làm một Hoàng tử, trên đức hạnh y đã có chỗ tỳ vết.
Bình Viễn Đế nhét y vào trong Sí Linh quân, chính là hy vọng y có thể tranh một ít quân công, tương lai lúc trở lại kinh thành có thể có chút gì đó phòng thân.
Nhưng khi tới Lương Châu, vào Sí Linh quân rồi, y thấy được rất nhiều bi kịch.
Dần dần, người không có quá nhiều dục vọng với quyền lợi như y cũng nảy lên tham vọng với ngôi vị hoàng đế.
Y muốn đứng ở chỗ cao nhất, như vậy có thể làm một chút việc vì con dân của y, để cho dân chúng có thể trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Hai tay Cơ Tùng lướt nhẹ qua đầu gối, thanh âm thấp đến chỉ có thể đủ nghe: "Con đường đi về phía trước rất khó đi, càng hướng về phía trước địch nhân càng nhiều......"
Y từng thử qua, hậu quả rất thảm thiết.
Dù vậy y cũng không thay đổi suy nghĩ của chính mình, y vẫn muốn đứng ở chỗ rất cao kia, mới có thể làm được càng nhiều hơn cho dân chúng.
Nhưng mà hôm nay ở trong viện của Lão Trương, y đột nhiên dao động, y cảm thấy được ở cùng một chỗ với A Ninh trải qua ngày tháng thanh tịnh cũng không tệ.
Hơn nữa y cũnh hứa hẹn với A Ninh, y nói, chờ sự tình chấm dứt, bọn họ cũng có thể giống như bọn Lão Trương vậy.
Nhưng mà ngửi mùi hạt dẻ trong thùng xe, y lại đổ một thân mồ hôi lạnh.
Y thật sự có thể không tranh ư?! Y từng nhìn trời mà thề, chờ y đi lên cái vị trí kia, y muốn làm một đại minh quân.
Y muốn cho dân chúng Sở Liêu an cư lạc nghiệp, để cho chư quốc chung quanh không dám xâm phạm......
Nhưng sau khi tranh rồi, tương lai y hứa với A Ninh còn có thể thực hiện được không?
Cơ Tùng tự nhận mình không phải loại người nói không giữ lời, giờ khắc này tâm y như bị đặt lên trên lửa mà nướng vậy.
Giờ khắc này y hối hận, hối hận chính mình đuổi theo hứa hẹn với A Ninh một tương lai mà y cũng không thể đảm bảo, khiến cho A Ninh đang dâng trào mong chờ có thể thất vọng.
Nhìn thấy nỗi đau trong mắt Cơ Tùng, tim Nhan Tích Ninh như bị kim đâm.
Hắn nghiêng thân thể tựa vào đầu vai Cơ Tùng: "Ta hiểu." Hai chân Cơ Tùng chính là vì nguyên nhân như vậy mới bị phá huỷ không minh bạch, may mắn sự tình xuất hiện cơ hội xoay chuyển, bằng không cũng không biết y sẽ trở thành cái dạng gì.
Cảm nhận được độ ấm từ mu bàn tay truyền đến, Cơ Tùng xoay tai lại nắm chặt mười ngón cùng A Ninh.
Ánh mắt y thống khổ: "Không, ngươi không hiểu."
Trước đó y chưa từng nói qua những chuyện này với A Ninh, y thề chắc rằng muốn cho A Ninh một cái tương lai.
Nhưng theo thế cục càng ngày càng loạn, tương lai đến tột cùng như thế nào y đã không còn dám muốn.
Ngoài thùng xe bọn thị vệ cúi đầu nói chuyện với nhau, cách thùng xe nghe không rõ mấy.
Hai người đầu tựa đầu dựa sát vào nhau, Cơ Tùng nhẹ nhàng thưởng thức ngón tay Nhan Tích Ninh, thanh âm y có chút mơ hồ: "A Ninh, những lời trước đây ta nói với ngươi đều là thật lòng.
Muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão cũng là thật tâm, muốn cùng ngươi trải qua ngày tháng thanh tịnh cũng là thật tình.
Chỉ là cái vị trí kia, ta không tranh cũng liền thôi, nhưng chỉ cần tranh, sự tình phát triển như thế nào không phải do chúng ta quyết định."
"Trước khi gặp được ngươi, ta nghĩ dù sao cũng chỉ là một cái mạng, lớn mật đi tranh cũng liền thôi.
Nhưng sau khi gặp được ngươi, ta lại có lòng tham."
Cơ Tùng thấp giọng nói: "Không tranh một chút, ta không cam lòng.
Nếu thắng lợi thì thôi, nếu thất bại, A Ninh ngươi phải làm sao bây giờ? Ta......!Ta đột nhiên cảm thấy chính mình là một tên ngụy quân tử.
Lúc trước nói nhiều lời hay với ngươi như vậy, dùng nhiều mưu kế với ngươi lừa ngươi tới Lương Châu.
Nhưng tới hiện tại, ta lại không có cách nào cho ngươi một tương lai xác định."
Tiếng hít thở của Cơ Tùng nặng hơn vài phần, trong mắt cũng đã ươn ướt vài phần: "Ta rất hối hận, vì sao không thể khống chế tình cảm của chính mình.
Sớm biết như vậy, có lẽ cho ngươi một bức thư hoà ly để ngươi ở lại kinh thành cũng rất tốt, ít nhất ngươi không buộc chặt một chỗ với ta.
Nếu ta thất bại, ngươi còn có thể có một đường sinh cơ......"
Nghe Cơ Tùng nói xong nhiều lời như vậy, Nhan Tích Ninh không chỉ không lo âu, ngược lại còn lạc quan nở nụ cười: "Ngươi là vì chuyện này mà buồn rầu sao?"
Cơ Tùng chậm rãi gật đầu, y không dám quay đầu đối diện với A Ninh, chỉ có thể nặng nề than một câu: "Đúng vậy.
Ta trở nên nhát gan." Trước kia y chưa từng nghĩ tới, có một ngày mục tiêu của mình sẽ bởi vì một nam nhân mà dao động.
Nhan Tích Ninh vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt trong lòng bàn tay Cơ Tùng: "Ngươi muốn thử nghe ý kiến của ta không?"
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Ân." Nói hết thật lòng cho A Ninh xong, trong lòng y vô cùng không yên.
Nhan Tích Ninh nghiêng đầu hôn lên gương mặt Cơ Tùng, hai mắt Cơ Tùng dần dần trợn to, nhưng không đợi y quay đầu, A Ninh lại gối đầu lên bờ vai y.
Cơ Tùng động cũng không dám động, sợ quấy nhiễu Vương phi của mình.
Nhan Tích Ninh khẽ cười nói: "Trước khi chấp nhận ngươi, ta từng tự hỏi chính mình một vấn đề.
Chiếm được đáp án rồi, ta liền thản nhiên."
Cơ Tùng run lên trong lòng: "Vấn đề gì?"
Nhan Tích Ninh nói: "Nếu ngươi lên làm hoàng đế, ta nên ở chỗ nào? Con người này của ta có chút bá đạo, không thích chia sẻ người mình yêu cùng người khác, tưởng tượng đến ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, ta liền không thể chấp nhận."
Trong lòng Cơ Tùng mềm nhũn, y nói một cách kiên định: "Không có nhiều phi tần, chỉ có một mình ngươi."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không thể nói lời trọn vẹn như vậy, lòng người sẽ thay đổi.
Có lẽ lúc này tình cảm của chúng ta rất tốt, nhưng theo thời gian chuyển dời, ngươi và ta hai bên nhìn nhau chỉ có chán ghét.
Khi đó ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, ta chỉ là một người thường bị vây ở trong cung.
Đến lúc đó ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trong lòng bàn tay Cơ Tùng đổ mồ hôi, mày hơi hơi nhăn lại.
Quả nhiên A Ninh đối với y không có tin tưởng, là y không cho hắn đủ cảm giác an toàn sao?
Nhan Tích Ninh nhéo nhéo tay Cơ Tùng: "Sau này ta mới hiểu được, khi ta tới Sở Liêu tâm nguyện lớn nhất đó là có thể làm cá mặn."
Vẻ mặt Cơ Tùng mộng bức: "Cá mặn?" Cá mặn y đã thấy qua, phơi nắng đến cứng rắn, có mùi mặn.
A Ninh và cá mặn là hai giống loài hoàn toàn không có quan hệ.
A Ninh sao lại muốn làm cá mặn?
Nhan Tích Ninh giải thích: "Cá mặn là chỉ chuyện gì cũng không muốn làm, người hỗn ăn hỗn rồi nằm ngang.
Giống như cá mặn