Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh rất nhanh liền được chiêm ngưỡng tay nghề điêu luyện của Sí Linh quân, các tướng sĩ đào núi thành một không gian rộng lớn.
Phần lớn không gian có thể cho người ở, có thể trữ lương, có thể làm thao trường.
Giữa từng khoảng không dùng thông đạo rộng năm thước cao tám thước cao nối liền, đừng nói đi lại, cho dù cưỡi xe ngựa cũng không thành vấn đề.
Giống như hắn tưởng tượng, tiến vào trong núi nếu không có ai dẫn đường, rất dễ dàng mất phương hướng.
Cũng may người bên cạnh hắn đã đóng quân trong doanh địa nhiều năm, mọi ngóc ngách của doanh địa, bọn họ đều quen thuộc.
Bởi vì là công trình khai phá bằng thủ công, tường đá hai bên thông đạo cũng không san phẳng.
Ngẩng đầu nhìn động núi nặng nề, Nhan Tích Ninh thán phục lại có chút lo lắng.
Hắn hạ giọng hỏi Cơ Tùng: "Dung Xuyên, ở trong núi là rất tốt, nhưng nếu gặp phải động đất phải làm sao bây giờ?"
Động núi dày đặc như thế, nếu xảy ra một trận động đất, lại vừa đúng lúc các tướng sĩ đều ở trong núi, vậy chẳng phải là tận diệt sao? Tuy rằng Nhan Tích Ninh cảm thấy chính mình không nên làm miệng quạ đen, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Nghe câu hỏi như thế, không chỉ Cơ Tùng nở nụ cười ngay cả các tướng sĩ bên cạnh cũng nở nụ cười.
Nhan Tích Ninh không rõ ý: "Có phải ta nói sai gì rồi ư?"
Cơ Tùng cười dắt tay hắn: "Không, câu này hỏi rất khá." Trên thực tế lần đầu tiên Cơ Tùng tiến vào doanh địa liền hỏi một câu hỏi đồng dạng, ở trong núi không đáng sợ, đáng sợ chính là doanh địa có thể che mưa cản gió cho bọn họ lại biến thành mộ phần của bọn họ.
Vì giải đáp nghi vấn của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng kéo tay Nhan Tích Ninh tùy ý đi tới một chỗ rẽ của thông đạo bên cạnh, chỗ rẽ chỉ rộng tầm ba thước, hai người đi vào chỉ có thể một trước một sau mà đi lại.
Đi được vài chục bước, trước mắt xuất hiện một phiến cửa gỗ, đẩy cửa gỗ ra, trước mắt liền đối diện với một sơn đạo nhỏ hẹp.
Cơ Tùng giới thiệu: "Tuy nói Lương Châu không dễ xảy ra động đất, nhưng cũng có thể có động đất.
Các tiền bối lúc đào núi đã nghĩ tới điểm này, ở trong doanh trại có hơn một ngàn đường nhỏ như vậy, mỗi một đường đều thông ra ngoài núi.
Nếu thực sự có động đất, mà các tướng sĩ vừa lúc lại ở trong động, có thể thông qua những con đường nhỏ này nhanh chóng thoát khỏi doanh địa."
Hàng năm bọn họ đều sẽ tiến hành diễn luyện động đất, không tới nửa nén hương các tướng sĩ có thể theo thông đạo gần bọn họ nhất rút lui khỏi doanh địa.
Hơn nữa doanh địa từ lúc mới được xây dựng liền tiến hành gia cố núi, vài lần động đất trước kia, thôn trấn trong bồn địa còn có phòng ốc bị tổn hại, mà doanh địa không tổn hao một cọng tóc nào.
Cơ Tùng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đương nhiên, trước mắt chúng ta không gặp phải một trận động đất long trời lở đất nào, nếu thực sự một ngày nào đó động đất lớn đến núi non nổ tung nước sông đổi hướng, doanh địa hẳn sẽ không tránh khỏi."
Thực sự tới bước đó, cho dù bọn họ trốn ra khỏi núi, cũng không còn chỗ có thể thoát.
Đó nhất định là trời muốn diệt Sí Linh quân, bọn họ có phản kháng cũng vô dụng.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc không thôi: "Thật sự là quá lợi hại!" Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến trong núi sẽ có kiến trúc được xây dựng công phu như vậy?
Dưới sự dẫn dắt của bọn Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh nhanh chóng đi đến thao trường.
Thao trường lớn hơn so với bất kì nơi nào trong doanh địa của bọn họ, trong sân đang đốt mấy trăm đống lửa trại, hơn một ngàn người vây quanh lửa trại bận rộn.
Bên cạnh thao trường, hơn mười chiếc nồi được xếp thành một hàng, thịt trong nồi được nấu đến thơm nức, ngửi mùi như hương vị thịt kho tàu.
Trên lửa trại còn có đủ loại thịt nướng, còn chưa chính thức đi đến thao trường, các loại mùi và khí nóng ập vào mặt.
Chờ khi mọi người thấy Cơ Tùng đến, trong thao trường tuôn ra tiếng hoan hô nhiệt liệt: "Chủ soái —— hoan nghênh chủ soái ——" "Hoan nghênh Vương phi!"
Trên mặt các tướng sĩ lộ ra nụ cười sáng lạn, niềm vui lây nhiễm hai người họ, Cơ Tùng vung tay lên: "Không cần giữ lễ tiết, hôm nay mọi người ăn uống thỏa thích!"
Trong Lương Sơn nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, mặt trời vừa xuống núi độ ấm liền nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng mà ở trong thao trường, Nhan Tích Ninh không chỉ không cảm giác lạnh lẽo, mà hắn còn đổ một thân mồ hôi.
Bọn họ bị Nghiêm Kha kéo đến giữa thao trường, nơi đó đặt bàn tiệc chuyên dụng của chủ soái.
Bị mấy trăm đống lửa trại bao vây, nghe tiếng cười nói của các tướng sĩ, ngửi mùi thịt thơm ngon, hai gò má Nhan Tích Ninh đã bắt đầu hơi hơi phiếm đỏ.
Cơ Tùng quay đầu nhìn Nhan Tích Ninh mặt như hoa đào, y cười kéo rượu Thiêu Đao Tử trước mặt về phía mình.
Lập tức y lấy ra một chén rượu nhỏ màu xanh ngọc, sau đó đổ một chất lỏng từ trong bầu vào chén rượu.
Chất lỏng có màu tím đỏ, hương nho nhẹ nhàng bay ra.
Nhan Tích Ninh ngửi ngửi một lúc liền hỏi: "Đây là rượu nho ư?"
Cơ Tùng vui vẻ nói: "Tửu lượng của ngươi không tốt, làm sao có thể uống rượu? Đây là nước ép nho do quận Vĩnh Xương làm ra, ta nghĩ ngươi sẽ thích hương vị này."
Nhan Tích Ninh bưng nước nho lên nhấp một ngụm, hắn lập tức mở to hai mắt: "Ân! Rất ngon!" Nước nho thuần khiết ngọt nhiều hơn chua, không biết các tướng sĩ đã ép nho thành nước như thế nào, chút vị chát do vỏ nho cũng không nếm thấy.
Nước nho ép mát lạnh uống vào cực kỳ ngon miệng, Nhan Tích Ninh cầm bầu rượu quơ quơ: "Bên trong có băng nha."
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Đúng vậy, trên đường đến Lương Châu ngươi dùng quặng diêm tiêu(*) chế ra băng, ta liền chép công thức ra đưa đến cho các tướng sĩ.
Ít nhiều cũng nhờ công thức của ngươi, các tướng sĩ có thể trải qua một mùa hè mát mẻ."
(*) diêm tiêu: Quặng kali-nitrat, cám ơn một bạn đã góp ý.
Các tướng sĩ tám người ở trong một hang nhỏ, mùa đông thì hoàn hảo, lúc thật sự đông lạnh đến khó chịu ra ngoài chạy một vòng liền nóng người.
Nhưng tới mùa hè, cuộc sống liền không quá dễ chịu, mùa hè năm rồi, các tướng sĩ sẽ nóng đến nổi rôm khắp cơ thể, cả người đau khổ khó nhịn.
Năm nay có kỹ thuật chế bằng từ quặng diêm tiêu, mỗi buổi tối các tướng sĩ đều có thể được nhận hai cân băng.
Đặt băng ở trong phòng, độ ấm trong phòng rất nhanh liền hạ xuống.
Năm rồi thậm chí vài lão binh có chút lớn tuổi sẽ mất do mùa hè nóng bức, sau khi có băng, năm nay toàn quân không tổn hại một người.
Ngoại trừ kỹ thuật chế băng, Cơ Tùng còn đưa công thức nấu nướng của A Ninh cho hậu cần trong quân.
Hiện giờ ẩm thực của các tướng sĩ đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, mọi người có thể ăn được đậu hoa thơm nức, đậu khô, lúc tuần tra không bao giờ còn phải nhai đậu muối khô cứng như đá nữa.
Nhan Tích Ninh mặt mày loan loan: "Thật vậy chăng? Vậy thật sự là quá tốt."
Cơ Tùng bưng chén rượu nhẹ nhàng cụng cùng A Ninh một ly: "A Ninh, cám ơn ngươi."
Nhan Tích Ninh cười chạm cốc với Cơ Tùng: "Đây là việc ta nên làm." Thân là dân chúng Sở Liêu, có thể làm việc vì các tướng sĩ biên cương là vinh hạnh của hắn.
Nước nho ép không có cồn, uống vào chua ngọt vừa miệng, Nhan Tích Ninh không bao lâu liền uống non nửa bình.
Thấy hắn một ly tiếp một ly đổ vào trong miệng, Cơ Tùng cười nói: "Ngươi uống chậm chút, các tướng sĩ còn chuẩn bị thịt nướng cho ngươi.
Uống nhiều hơn nữa, bỏ lỡ thịt nướng của các tướng sĩ, ngươi sẽ hối hận."
Nhan Tích Ninh mẫn cảm nắm bắt được từ mấu chốt: "Hơn nữa? Dung Xuyên ngươi là đang nói Sí Linh quân có nhiều cây nho, hay là quận Vĩnh Xương nhiều nho?"
Cơ Tùng suy nghĩ một lát liền thành thật hồi đáp: "Đều nhiều, nho ở quận Vĩnh Xương mọc rất tốt, nhưng nho không dễ vận chuyển, bởi vậy mỗi khi đến mùa nho chín, quân hậu cần của Sí Linh quân sẽ đi tới quận Vĩnh Xương mua nho."
Trong Lương Sơn ít rau củ hoa quả, rau ở nơi này còn quý hơn thịt.
Các tướng sĩ ăn thịt lâu dài liền dễ sinh bệnh, bởi vậy quân hậu cần định kỳ sẽ đi đến quận huyện phụ cận mua rau dưa mới mẻ.
Trong đó nho cùng dưa mật là loại hoa quả mà các tướng sĩ ăn nhiều nhất, nhiều năm như vậy đã ăn đến mức không còn hiếm lạ.
Nhan Tích Ninh bưng nước nho hai mắt sáng ngời: "Kỳ thật, nho còn có thể làm thành rượu nho." Mùi vị nước nho còn ngon như vậy, phẩm chất rượu nho làm ra nhất định sẽ không kém.
Nếu quan phủ ra mặt thu hết nho của quận Vĩnh Xương làm thành rượu, chẳng phải lại nhiều hơn một nguồn tiêu thụ của nho?
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Ngoan ngoãn ăn cơm, ngươi nhìn ngươi xem, ăn một bữa cơm còn nghĩ kiếm tiền như thế nào."
Lúc này Nghiêm Kha bước nhanh tới, phía sau hắn có hai tướng sĩ đi theo, các tướng sĩ nâng một cái hộp gỗ dài bốn thước rộng và sâu tầm hai thước.
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của bọn họ, Nghiêm Kha dọn dẹp bàn một chút chỉ huy hai tướng sĩ: "Đến, để nơi này."
Hộp gỗ nặng trịch được đặt lên bàn, trên bàn có bát đũa còn có mâm đựng trái cây nhất thời không chỗ đặt đồ.
Nhan Tích Ninh một tay cầm mâm đựng trái cây một tay bưng bầu rượu, hắn tò mò nhìn nhìn hộp gỗ: "Đây là cái gì?"
Nghiêm Kha chà chà hai tay: "Ngài đoán?"
Nhan Tích Ninh ngửi mùi thử, một mùi hương thịt nướng bay ra.
Nhưng mà hắn lại không ngửi được mùi tanh đặc trưng của thịt dê, vì thế hắn thành thật lắc đầu: "Không biết nha."
Các tướng sĩ mở nắp hộp, chỉ thấy trong hộp là một cái đầu heo nướng lớn nằm úp sấp.
Lớp da heo bên ngoài được nướng thành màu đỏ thẫm chảy đầy mỡ, phần mỡ béo ngậy như muốn xông ra khỏi lớp da.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "Thật lớn!" Hắn từng thấy qua heo sữa nướng, một con heo sữa dài một thước nằm trong đĩa cũng đã rất dọa người.
Nhưng hắn chưa từng thấy được heo nướng lớn hơn bốn thước, đầu heo này không chỉ một hai trăm cân?
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Nhan Tích Ninh, các tướng sĩ nở nụ cười thiện ý.
Bàng Văn Uyên bưng rượu đi tới trước bàn, hắn cung kính hành lễ với hai người: "Đây là nhóm heo thiến thứ ba của năm nay, thỉnh chủ soái cùng Vương phi nếm thử."
Mùa xuân khi Cơ Tùng ở Văn Chương Uyển nghe Nhan Tích Ninh nói một câu, hắn nói heo đã được thiến rồi mùi tanh tưởi sẽ bớt hơn rất nhiều(?), hơn nữa càng lớn lên càng chắc thịt.
Vì thế Cơ Tùng liền đem tin tức này truyền tới Sí Linh quân, các tướng sĩ nhận được tin tức nửa tin nửa ngờ, bọn họ dùng một bộ phận heo con làm thí nghiệm.
(?) tui nhớ là ở quán hoành thánh mà nhở, chắc tác giả nhớ lầm?
Đương nhiên thời điểm thiến heo cũng gặp một ít phiền toái, tổn hại mất một ít heo con.
Nhưng theo tay nghệ dần dần thuần thục, khả năng sống sót của đàn heo con càng ngày càng cao.
Giống như Nhan Tích Ninh nói, heo con sống sót lớn nhanh hơn so với heo con chưa thiến.
Mượn đầu heo trước mắt này mà nói, nó được sinh ra vào mùa hè, đến bây giờ mới hơn bốn tháng, đã lớn tới như vậy.
Trước kia kỳ thật các tướng sĩ cũng không thích ăn thịt heo, so với thịt dê, vị tanh của thịt heo cực kỳ nhiều hơn.
Nhưng heo lớn nhanh lại sinh nhiều, tuy không thích hương vị của nó, nhưng lại tốt hơn việc không có thịt ăn.
Hơn nữa các tướng sĩ cần mỡ heo nhiên liệu, bởi vậy trong núi nuôi không ít heo.
Mùi tanh của thịt heo đã được thiến qua giảm đi rất nhiều, hơn nữa công thực nướng thịt mà Vương phi đưa tới, hiện tại các tướng sĩ đều thích ăn thịt heo.
Ai có thể cự tuyệt thịt kho tàu và khâu nhục thơm nức mũi a?
Đầu heo trong hộp gỗ này là vì các tướng sĩ cảm tạ Vương phi mà cố ý nấu nướng, bọn họ chọn đầu heo mập mạp nhất trong lứa này, từ sáng sớm hôm nay liền giết xong.
Giết xong lại ướp thịt hơn nửa ngày, sau đó đặt ở trong hầm nướng non nửa canh giờ, lúc này mới có đầu heo nướng da giòn rung động lòng người này.
Cũng không biết heo bọn họ nướng có hợp khẩu vị của Vương phi hay không, Ổ Thành Khải chờ mong nói: "Để thuộc hạ chia thịt cho chủ soái và Vương phi đi!"
Cơ Tùng cười gật gật đầu: "Được." Nếu là bình thường, đám gia hỏa này đã sớm xuống tay với heo nướng,