Phòng Cơ Tùng nằm trên chỗ cao nhất của hang động, trong phòng phân ra nội thất cùng ngoại thất, trong nội thất chỉ có một cái giường đá đơn giản, ngoài ngoại thất tràn đầy binh thư.
Đóng cửa lại, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng ngáy ngoài phòng nữa.
Chờ khi Nhan Tích Ninh đến nội thất, hắn phát hiện trong nội thất có một cái bồn gỗ rất to.
Trong hai thùng gỗ bên cạnh bồn là nước ấm nóng hầm hập, Cơ Tùng đổ hai thùng nước vào trong bồn, thử nhiệt độ nước xong y nhẹ giọng nói với Nhan Tích Ninh: "A Ninh ngươi tắm rửa trước, ta đi xem quân báo."
Nhan Tích Ninh chần chờ nhìn chằm chằm cái bồn gỗ lớn kia, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Ngay tại lúc Cơ Tùng sắp xoay người, hắn chuẩn xác bắt được ống tay áo Cơ Tùng: "Dung Xuyên, ngươi nói thật với ta, có phải bồn gỗ này được các tướng sĩ trong quân dùng để giết heo hay không?"
Nhớ lúc trước đi săn ở bãi săn hoàng gia, hắn muốn tắm rửa, Nghiêm Kha tới chỗ đầu bếp Lão Trương tìm một cái bồn giết heo thật lớn bưng tới trong lều trại.
Nhan Tích Ninh đã trải qua giáo huấn lại nhìn đến loại bồn giống vậy, trong lòng liền cực kỳ cảnh giác.
Cơ Tùng nhướng mày, y đi đến cửa của nội thất đóng cửa gỗ lại, sau đó y cởi xuống từng kiện từng kiện quần áo: "Đây là cái ta dùng để tắm rửa, nếu A Ninh lo lắng, ta tắm rửa cùng ngươi là được." (cái này gọi là nắm bắt thời cơ)
Sự thật chứng minh cái bồn gỗ này quả thật là bồn tắm Cơ Tùng quen dùng, trong bồn không có một tia mùi lạ.
Ngoài ra hiệu quả cách âm của phòng chủ soái thật tốt, vô luận hắn khóc xin tha như thế nào mọi người bên ngoài cũng không nghe được.
Bởi vì hành vi cầm thú của Cơ Tùng, ngày hôm sau Nhan Tích Ninh nằm úp sấp làm tổ bỏ qua buổi sáng, chờ khi hắn tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Cơ Tùng tự biết đã làm sai chuyện chủ động đem cơm trưa hôm nay tới bên giường, nhìn thấy ánh mắt u oán của Nhan Tích Ninh, y hắn giọng che giấu sự chột dạ của bản thân: "Thân thể A Ninh thế nào? Còn khó chịu không? Ta sẽ giúp ngươi bôi chút thuốc?"
Không nói tới bôi thuốc còn đỡ, vừa nói muốn bôi thuốc, Nhan Tích Ninh liền trở mình để lại một bóng lưng tức giận cho Cơ Tùng.
Cơ Tùng cười đặt thực hạp xuống bên cạnh giường đá, y xoay người ôm lấy Nhan Tích Ninh hôn lên trán hắn, giọng điệu xin tha thứ: "Là ta sai rồi, lần sau ta sẽ chú ý."
Nhan Tích Ninh tức giận đến nhấc chân đạp y: "Mỗi lần ngươi đều nói như vậy!" Kết quả biên độ động tác quá lớn, còn chưa đạp đến Cơ Tùng, hắn đã đau đến nhe răng trợn mắt trước.
Cơ Tùng chủ động nắm chân Nhan Tích Ninh đưa đến ngực mình: "Đến đây đi, chỉ cần A Ninh nhà ta có thể nguôi giận, muốn đạp mấy cái liền đạp mấy cái." (ỏoooo nó soft thôi rồi)
Nhan Tích Ninh làm sao còn có thể đạp xuống, hắn phát hiện Cơ Tùng rất biết lấy lui làm tiến, chỉ cần Cơ Tùng nhận sai, hắn liền không thể kiên cường nổi.
Hắn ai oán nằm trên giường: "Vốn dĩ hôm nay ta muốn nhìn mọi người luyện tập......"
Hơn mười vạn tướng sĩ Sí Linh quân đồng thời luyện tập, hùng tráng biết bao nhiêu a! Đều do Cơ Tùng, nếu không phải y càn rỡ, làm sao hắn lại không dậy nổi.
Cơ Tùng cong khóe môi: "Để cho A Ninh của chúng ta thất vọng rồi, vài ngày gần đây các tướng sĩ cũng không luyện tập."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Vì sao?" Chẳng phải chiến sĩ đóng quân biên cương mỗi ngày đều cần phải rèn luyện thân thể sao? Sao có thể liên tục mấy ngày cũng không thao luyện?
Cơ Tùng giải thích: "Mấy ngày nay thời tiết tốt, các tướng sĩ phải thừa dịp trước khi tuyết rơi thu hoạch hết hoa màu trồng trong đất."
Chỗ đóng quân của Sí Linh quân bởi vì nguyên nhân địa hình, hoa màu nơi này chín chậm hơn so với những nơi khác.
Hoa màu ở các quận khác của Lương Châu nửa tháng trước đã bắt đầu thu gặt, mà hoa màu trong bồn địa hiện tại mới đến thời kì thu gặt tốt nhất.
Phụ cận nơi đóng quân trồng ngũ cốc cùng các loại đậu có chút nhiều, mấy thứ này có thể ở trong đất thêm một ngày, có thể thu hoạch nhiều hơn một chút.
Nhóm lão binh có kinh nghiệm trong quân luôn có thể tính chuẩn thời gian thu gặt tốt nhất, bọn họ tới cũng đúng lúc, vừa lúc đụng phải hiện trường thu hoạch năm nay.
Nhan Tích Ninh vừa nghe lập tức liền hưng phấn lên, hắn xoay người đứng lên: "Ta muốn đi xem mọi người thu gặt đồ vật này nọ!"
Cơ Tùng một phen túm trụ hắn: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong lại đi."
Nói đến cũng thần kỳ, nhớ rõ lúc y cùng A Ninh mới vừa nhận thức, A Ninh luôn ở bên tai mình ngàn dặn vạn dặn, bảo chính mình ăn cơm đúng giờ.
Nhưng sau khi tới Lương Châu rồi, đến phiên y quan tâm A Ninh có ăn cơm đúng giờ hay không.
Bất tri bất giác, vị trí của hai bọn họ đảo ngược.
Cũng bất tri bất giác, trọng tâm của A Ninh đã từ việc ăn cơm chuyển dời đến chuyện càng thêm quan trọng hơn.
Hắn đã từ một kẻ ăn hàng đơn thuần thẳng thắn, biến thành Dung Vương phi lòng mang thiên hạ.
Rửa mặt chải đầu đơn giản xong, Nhan Tích Ninh mở nắp thực hạp: "Để ta nhìn xem trưa nay ăn gì." Trong Sí Linh quân không có bếp nhỏ, cho dù là chủ soái cũng ăn cùng nồi cơm với binh lính bình thường.
Nếu nói có gì khác nhau, vậy đại khái là đồ ăn có chỗ bất đồng, đồ ăn của Cơ Tùng so với đồ ăn của các tướng sĩ lại tinh xảo hơn một ít.
Trong thực hạp là hai món một canh, món ăn là lá khoai lang xào cùng đậu hủ cay tê, canh là canh vịt hầm măng khô.
Tuy ít rau xanh, nhưng lại đầy đủ phân lượng.
Kèm theo một chậu cơm ngũ cốc lớn, hai người nhất định có thể ăn no.
Nhìn đến vịt, hai mắt Nhan Tích Ninh sáng lên mãnh liệt: "Đây là vịt diệt châu chấu sao?" Ngày hôm qua một đường đi tới, hắn cũng không nhìn thấy trong Lương Sơn có nuôi vịt.
Cơ Tùng cười gật đầu: "Ánh mắt rất tốt, quả thật là vịt diệt châu chấu."
Công tác diệt châu chấu cùng với mùa thu hoạch của các quận huyện đã tiến vào lúc kết thúc, đám vịt ăn châu chấu mấy tháng đã trở nên mập mạp hơn.
Ngoại trừ số vịt trả lại cho các châu và chia cho quan viên dân chúng ra, số vịt còn lại đều được đưa tới Sí Linh quân.
Vịt già nấu canh, vịt non thì làm thành vịt muối cùng vịt nướng.
Từ hôm nay trở đi, các tướng sĩ đều sẽ được ăn những món vịt mỹ vị.
Đầu bếp trong quân có khẩu vị thiên mặn, lúc nấu nướng sẽ cho nhiều muối hơn một chút.
Hương vị của ba món ăn này đối với Nhan Tích Ninh mà nói có chút mặn, nhưng mà loại khẩu vị này đối với các tướng sĩ thường xuyên đổ mồ hôi mà nói lại vừa hợp.
Nhất là món đậu hủ cay tê kia, ăn một ngụm nửa khoang miệng của Nhan Tích Ninh cũng tê rần, hắn trực tiếp mất vị giác.
Thấy A Ninh ăn một miếng uống một ngụm nước, Cơ Tùng nhanh chóng đứng dậy đi đến ngoại thất bưng nước đã bỏ thêm mật ong tới.
Uống liên tiếp vài ngụm nước mật ong, đầu lưỡi Nhan Tích Ninh mới dịu lại từ trạng thái chết lặng: "Thật tê thật cay......"
Không phải nói người Sở Liêu không thể ăn ớt sao? Vì sao tướng sĩ trong quân lại ăn vị tê cay đến đáng sợ như vậy?
Cơ Tùng mỉm cười nhìn hắn một cái: "Này ít nhiều cũng là do A Ninh a."
Nếu không phải Nhan Tích Ninh làm cho y cùng các huynh đệ nhiều món cay như vậy, bọn họ nào biết tới sự mỹ vị của ớt? Khi bọn Nghiêm Kha lần đầu tiên ăn được ớt ở Văn Chương Uyển, hạt giống ớt cùng các loại công thức nấu ăn có thêm ớt liền bay đến Sí Linh quân.
Trong đó thịt nấu hai lần cay tê, đậu hủ cay tê trở thành món ăn hằng ngày mà các tướng sĩ yêu thích nhất trăm lần không ngán.
Cơ Tùng không kiêng ăn, y dùng canh vịt trộn cơm không bao lâu liền ăn hết hai bát lớn.
Thấy A Ninh nhai một cái uống một miếng nước, y thả một cái đùi vịt vào trong chén của A Ninh: "Ăn vịt đi, cái này không cay."
Hơn cả vịt, Nhan Tích Ninh càng thích ăn măng khô trong canh vịt.
Măng khô màu vàng được canh vịt hầm lâu vừa giòn vừa mềm, tuy rằng kém hơn hương vị măng tươi một chút, nhưng cũng có một phen phong vị khác.
Nhìn thấy hai món một canh trước mắt, Cơ Tùng cảm khái nói: "Trước kia tới mùa đông rồi, các tướng sĩ rất ít khi ăn được rau dưa.
Ít nhiều nhờ A Ninh, năm nay các tướng sĩ có thể ăn được không ít rau dưa."
Trong Lương Sơn thịt còn không quý bằng rau xanh, tới lúc đại tuyết phong sơn(*), các tướng sĩ mười ngày nửa tháng không ăn được một ngụm rau dưa xanh biếc.
Bởi vậy mỗi khi đến mùa đông, các tướng sĩ đặc biệt dễ nóng trong người táo bón, ăn thịt nhiều còn dễ mọc nhọt.
(*) đại tuyết phong sơn: tuyết lớn bịt kín đường lên xuống núi khiến núi bị phong bế.
Cơ Tùng nhớ rõ có một năm, trong quân không có rau dưa, các tướng sĩ mỗi ngày đều ăn thịt.
Ăn đến cuối cùng lại lở loét đầy miệng, uống nước cũng đau.
Hiện giờ tốt rồi, vấn đề này đã được giải quyết thích đáng.
Lúc ở Văn Chương Uyển, rau dưa Nhan Tích Ninh ăn không hết sẽ thu thập lại đem ra phơi nắng cho khô.
Cơ Tùng nếm qua măng khô, hương thung khô, dương xỉ khô, rau diếp khô......!Vị rau khô càng thêm độ dai, mùi cũng càng nồng đậm hơn.
Quan trọng hơn là, hơn phân nửa rau dưa ở Sở Liêu đều có thể phơi thành đồ khô.
Năm rồi khi các tướng sĩ mua rau dưa không dám mua nhiều, sợ rau dưa hư thối.
Nhưng mà năm nay rau xanh mua được có thể phơi thành rau khô ngay tại chỗ, bất tri bất giác trong thương khố đã trữ đủ lượng rau có thể ăn hơn nửa mùa đông.
Trừ bỏ rau khô ra, các tướng sĩ còn có thể nhấm nháp được rau muối chua ngọt giòn giòn cùng với đồ chua.
Năm rồi chỉ có thể thu rau xanh cho dê bò ăn, thông qua bào chế cũng có thể biến thành thức ăn thơm ngon vừa miệng.
Tỷ như cả một đầu cải lớn, thứ cải này một gốc cải có thể mọc cao đến nửa người, trồng một ruộng có thể cho ra sản lượng kinh người.
Nhưng mà vị của rau cải này vừa đắng vừa sáp, năm rồi thật sự không còn rau ăn, các tướng sĩ chỉ có thể ăn nó.
Nhưng mà dưới sự chỉ điểm của Nhan Tích Ninh, rau cải có thể làm thành dưa chua ngon miệng.
Dưa chua loại bỏ đi vị chua xót vừa giòn vừa non lại chua chua thích hợp để khai vị, dùng để hầm với thịt heo thịt bò, các tướng sĩ có thể ăn được ba chén cơm lớn.
Hiện tại trong doanh địa của Sí Linh quân có một cái sơn động để đầy bình đồ chua, các loại rau xanh đều có thể ngâm vào bên trong.
Loại đồ vật như đồ chua này lại không sợ hư hỏng, chỉ cần bảo tồn thích đáng có thể ăn được vài năm.
Rau khô, đồ chua còn có các loại công thức nấu ăn, đủ loại thức ăn phong phú đồng thời xuất hiện trên bàn ăn của các tướng sĩ, cũng giảm bớt được nan đề thức ăn trong mùa đông.
Có mấy thứ rau xanh này, năm nay các tướng sĩ không cần phải lo lắng lở loét nóng trong cùng các loại bệnh vặt nữa.
Nghe Cơ Tùng nói như vậy, Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Này có gì ghê gớm.
Chờ thời cơ thích hợp, ta muốn cho các tướng sĩ mùa đông cũng có thể ăn rau xanh tươi mới!"
Chờ kỹ thuật tinh luyện kim loại thủy tinh của Sở Liêu tăng lên rồi, hắn muốn làm một cái lều ấm trồng rau dưa, mùa đông lớn cũng không sợ không có rau ăn.
Cơ Tùng mặt đầy ý cười: "Được, ta thay tướng sĩ trong quân đa tạ Vương phi trước."
Ăn xong cơm trưa, hai người đi theo thông đạo tới ngoài sơn động, theo sơn đạo hướng về phía trước, liền có thể thu hơn nửa bồn địa vào trong mắt.
Các tướng sĩ trong bồn địa đang khí thế ngút trời thu gặt các loại hoa màu, trong đó khó thu gặt thỏa đáng nhất chính là các loại lúa ngũ cốc.
Bồn địa trong Lương Sơn trồng cao lương, gạo kê còn có một ít lúa mạch.
Bông lúa nặng trịch trĩu cành, lúc thu gặt phải đặc biệt cẩn thận.
Các tướng sĩ cẩn thận kéo thân cao lương lên, không đợi cao lương ngã xuống, sẽ có người tiến lên thu bông xuống.
Bông được gặt xuống dài hai thước, đặt trên đất phẳng đập thật mạnh một cái, hạt cao lương no đủ liền từ trên bông tróc ra.
Các tướng sĩ có khí lực lớn, đập hai ba cái là có thể nện toàn bộ cao lương xuống.
Hạt cao lương được tách xong cần phải phơi nắng, các tướng sĩ trực tiếp trải chiếu ở trong ruộng đổ hạt cao lương lên trên chiếu.
Rơm rạ được gặt xuống cũng không bị lãng phí, đây là lương thực chủ yếu của trâu ngựa trong mùa đông.
Bó từng bó rơm rạ lại đặt ở hai đầu bờ ruộng, chờ phơi nắng khô rồi có thể cắt ra kéo về nơi đóng quân cất giữ.
Không chỉ cao lương được thu gặt như vậy, gạo kê lúa mạch cũng đồng dạng như thế.
Theo từng tấm chiếu được trải ra, cả bồn địa trở thành một sân phơi nắng to lớn.
Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, đủ loại lương thực như một bức hoạ được phơi nắng trên mặt đất, nhìn vô cùng đồ sộ.
Nhan Tích Ninh cảm thán không thôi: "Đây là chiếu cố ý đặt làm vì thu gặt sao? Các tiền bối cũng thật thông minh."
Cơ Tùng nở nụ cười: "Không, đây là chiếu của các tướng sĩ được phát lúc nhập quân doanh, mỗi người đều có một tấm."
Trên mỗi một tấm chiếu đều có tên của các tướng sĩ.
Trừ phi tổn hại cần phải đổi mới, bằng không chiếu sẽ đồng hành cùng kiếp sống nhập ngũ của các tướng sĩ.
Bình thường chiếu có thể trải trên giường đá, tới ngày mùa chúng nó sẽ trở thành chiếu phơi ngũ cốc lâm thời, thời gian chiến trận chúng nó sẽ trở thành nơi quy túc cuối cùng của các tướng sĩ đã hy sinh.
Tuy nói chết trận sa trường nên dùng da ngựa bọc thây, chỉ là làm sao có nhiều da ngựa bao lấy thi thể các tướng sĩ như vậy? Nếu bất hạnh bỏ mình trên chiến trường, thứ để bọc xác bọn họ chỉ có tấm chiếu luôn đi theo bọn họ.
Đây vẫn là đãi ngộ dưới tình huống bọn họ chiến thắng mới có, nếu bất hạnh chiến bại, thân thể bọn họ sẽ bị phơi thi nơi hoang dã, đầu sẽ bị địch nhân treo lên thành chiêm ngưỡng.
So sánh ra, các tướng sĩ đều nguyện ý để tấm chiếu dưới trở