Tuy rằng Nhan Tích Ninh mang theo tấm lòng tràn đầy chờ mong mà đến, nhưng mà hắn quả thật tới không đúng thời điểm.
Mùa này đã không còn miếng nấm nào, mọi người xoay quanh bụi cỏ phụ cận thật lâu, chỉ tìm được mấy cái nấm đã sắp bị gió thổi khô.
Nhan Tích Ninh tiếc nuối nhìn mấy cây nấm này: "Đáng tiếc, chúng ta đã tới chậm."
Bàng Văn Uyên nói: "Loại nấm này mọc vào mùa xuân hạ thu là nhiều nhất, nhất là sau cơn mưa, sẽ mọc đầy một mảng đất.
Nếu Vương phi xác nhận loại nấm này có thể ăn được, mùa xuân sang năm mạt tướng liền sai người đi hái."
Nghiêm Kha gãi gãi cằm, hắn chần chờ nói: "Không phải nói nấm trên thảo nguyên nhiễm máu người có kịch độc ư?" Lúc hắn mới vừa vào Sí Linh quân có nghe qua đồn đãi, nghe nói nấm trên Tát Nhật thảo nguyên dính máu người tràn đầy oán khí, ăn vào nhẹ thì thượng thổ hạ tả, nặng thì chết.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Kỳ thật là có thể ăn được, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm.
Nhưng chỉ có thể hái loại nấm có màu trắng, các loại có màu khác thì bỏ đi." Nấm có ngàn vạn chủng loại, nếu không cẩn thận ăn sai rồi, có khi gặp phải tai nạn chết người.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Không có việc gì, chờ năm sau xuân về hoa nở, ta mang ngươi đến hái nấm.
Đến lúc đó ngươi nói cho các tướng sĩ nhận biết nấm như thế nào là được rồi." A Ninh nhà y rất am hiểu nấu nướng các loại nấm, nấm hương nấm hoa trước đây y ăn đều cực kỳ ngon, nhất là món mì dầu nấm A Ninh làm, đến nay mỗi khi nhớ tới mùi vị độc đáo kia mùi vị vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
Nhan Tích Ninh tươi cười đầy mặt: "Được a!" Lần sau lại đến Tát Nhật thảo nguyên, hắn phải mang theo mấy cái bao tải đến.
Mọi người lần thứ hai bắt đầu lên đường, không bao lâu sau bọn họ liền tới bờ sông Tát Nhật.
Nói là con sông, tới mùa này nước sông chỉ còn chảy róc rách không ngập quá đám đá trong lòng sông.
Con sông chia Tát Nhật thảo nguyên thành hai, Đông Nam bờ sông là lãnh địa Sở Liêu, phần Tây Bắc còn lại là lãnh địa Liêu Hạ.
Đứng ở trên dốc thoải gần sông Tát Nhật dõi mắt trông về phía xa, có thể thấy dân du mục Liêu hạ đang chăn thả bên kia thảo nguyên.
Cơ Tùng giơ roi chỉ về hướng Tây Bắc thảo nguyên: "Đáng tiếc chúng ta tới không đúng thời điểm, nếu đến vào ban đêm, có thể thấy cảnh tượng ngân hà treo cao trên đồng nội."
Tốt nhất có thể tới thảo nguyên vào lúc xuân hạ giao mùa, khi đó thời tiết ôn hoà, cũng không có đám muỗi quấy rầy.
Lẳng lặng đứng ở bờ sông Tát Nhật, trời cao đất rộng, ngập mắt đều là ánh sao.
Chỉ nghĩ tới hình ảnh kia một chút thôi, mọi người liền say.
Cơ Tùng lẳng lặng dừng mắt về hướng Tây Bắc, trong mắt lóe lên tinh quang.
Nhan Tích Ninh theo tầm mắt y nhìn lại, chỉ cảm thấy phía Tây Bắc sông cùng với đồng cỏ bọn họ vừa mới đi ngang qua không có gì khác nhau, hắn khó hiểu mà hỏi: "Dung Xuyên, ngươi cố ý mang ta tới nơi này, chỉ để xem thảo nguyên bên kia sao?"
Cơ Tùng chậm rãi nâng ngón tay nắm roi ngựa lên chỉ về phía Tây Bắc phương hướng, y nói từng chữ một âm vang hữu lực: "Chung quy có một ngày, chỗ mà ánh mắt ngươi và ta có thể thấy được đều là lãnh thổ Sở Liêu."
Thân thể mọi người mạnh mẽ chấn động, khi nhìn lại phía bờ Tây Bắc, ánh mắt mọi người đều thay đổi.
Ban đầu khi Sở Liêu lập quốc, hơn nửa Tát Nhật thảo nguyên đều là của Sở Liêu, nhưng trải qua hơn trăm năm chinh chiến, hiện giờ diện tích thảo nguyên mà Sở Liêu chiếm giữ chỉ còn một phần mười ngày xưa.
Ở trong mắt Cơ Tùng, bên kia sông cho tới bây giờ cũng không phải là lãnh thổ Liêu Hạ, nơi đó là gia viên mà các tổ tiên y từng mất đi.
Chung quy cũng có một ngày, y sẽ dẫn thiết kỵ đoạt lại nó!
Lộ tuyến tuần tra của các tướng sĩ Sở Liêu rất dài, mỗi ngày các tướng sĩ Sí Linh quân đều sẽ phái ra vài đội ngũ tuần tra dọc theo biên giới, nếu nhìn thấy địch nhân đến xâm phạm sẽ châm khói báo động.
Bởi vậy ở gần sông Tát Nhật, cách mỗi nửa dặm là có thể nhìn thấy một tòa phong hoả đài.
Bọn họ ngồi trên chiếu của phong hỏa đài cách bọn họ gần nhất, mọi người đều mở ra nồi được mùa đã hấp xong từ trước.
Lương thực hấp xong không cần chấm thêm gia vị gì ăn vào mềm dẻo lại có hương vị ngọt ngào, chạy cả một đường lúc này vừa lúc có chút đói, lương thực mang theo độ ấm vừa đúng lúc an ủi dạ dày mọi người.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chờ mọi người ăn xong, mặt trời cũng đã lặn về Tây.
Lúc này quay đầu nhìn về phía Tây, cả thảo nguyên giống như được bao phủ bởi một tầng màu vàng, đẹp đến khiến người ta không thể rời tầm mắt.
Bức họa này chặt chẽ khắc sâu vào trong đầu Nhan Tích Ninh, liên tục mấy đêm nằm mơ đều có thể mơ thấy sắc vàng nhàn nhạt ấy.
Thời gian ở trong quân trôi nhanh như bay, Nhan Tích Ninh còn chưa kịp dạo qua hết tất cả đích doanh trại, đã tới lúc phải rời khỏi.
Chuyện này cũng không có biện pháp, nếu không trở về chỉ sợ thành Bình Xương sẽ loạn.
Tốc độ xe ngựa có chút chậm, khi đến liền tốn bảy tám ngày, tính cả thời gian hồi trình cùng mấy ngày ở lại Sí Linh quân, nháy mắt một tháng liền trôi qua.
Hơn nữa mùa đông ở Lương Châu tới sớm, dựa theo năm rồi thu hoạch vụ thu xong không bao lâu sẽ có tuyết rơi.
Nếu không muốn bị đại tuyết lắp kín đường, bọn họ phải sớm ngày trở về.
Các tướng sĩ cũng biết đạo lý này, bọn họ không dám giữ đám người Cơ Tùng, chỉ có thể tiễn đoàn người đến ngoài mục trường Thiên Hà.
Chúng tướng không nói được một lời tròng mắt đều là không nỡ theo sát đoàn xe, rõ ràng không có tiếng giữ lại cùng kêu khóc, lại làm cho đám Cơ Tùng khó chịu tới cực điểm.
Đau dài không bằng đau ngắn, Cơ Tùng lại một lần nữa ghìm ngựa xoay người: "Đừng tiễn, đều trở về đi."
Hốc mắt Ổ Thành Khải phiếm hồng, hắn không nỡ nói: "Vâng." Vừa nói, hắn lại không có ý tứ xoay người chút nào.
Khóe môi Cơ Tùng mân thành đường thẳng: "Ổ Thành Khải, Bàng Văn Uyên."
Hai vị tướng quân được gọi tên đứng thẳng thân hình, bọn họ lưu loát xoay người xuống ngựa: "Có!"
Cơ Tùng nói từng chữ: "Hai người các ngươi đều nghe cho rõ, Sí Linh quân giao cho các ngươi."
Hai người nâng tay phải lên nắm tay thành quyền đập thật mạnh vào ngực áo giáp, giáp tay đụng vào miếng hộ tâm chỗ ngực phát ra tiếng đập vang dội: "Vâng!"
Mày Cơ Tùng cũng không giãn ra, thanh âm y vừa nhỏ vừa vội: "Chú ý bồ câu đưa tin."
Hai người nghiêm mặt nói: "Chủ soái yên tâm, mạt tướng tùy thời nhận mệnh."
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ, ánh mắt y lướt qua từng gương mặt tướng sĩ tới tiễn: "Chúng tướng nghe lệnh!"
Các tướng sĩ xoay người xuống ngựa đầu gối chấm đất: "Có mạt tướng!" Thanh âm to rõ cắt qua trời cao, chấn đến thùng xe cũng rung động.
Cơ Tùng hít sâu một hơi chậm lại ngữ điệu: "Bảo vệ tốt chính mình, sống cho thật tốt! Ngày sau sẽ cùng các huynh đệ nâng cốc cười nói!"
Hốc mắt các tướng sĩ mạnh mẽ đỏ lên, không biết là ai đi đầu hô một tiếng: "Cung tiễn chủ soái! Cung tiễn Vương phi!" Các tướng sĩ đồng loạt hô lên, ở trong tiếng hô to của mọi người, Cơ Tùng giơ roi ngựa lên.
"Giá ——"
Hắc tuấn mã giống như mũi tên rời cung hướng về phương Đông mà lao, đoàn xe cũng động lên theo.
Các tướng sĩ đứng ở trên triền núi thượng nhìn theo hướng đoàn xe rời đi, Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía triền núi, thân ảnh các tướng sĩ càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi xe ngựa rẽ qua khúc cua, thân ảnh các tướng sĩ bị dãy núi che đi rốt cuộc không thấy được nữa.
Mặc kệ là lúc nào, ly biệt luôn là bi thương.
Nhan Tích Ninh khó chịu nửa canh giờ tâm tình mới trở nên tốt hơn, hắn xốc màn xe lên nhìn về phía Cơ Tùng đang cưỡi ngựa ngoài cửa sổ xe.
Dáng người Cơ Tùng cao ngất, giống như một gốc thanh tùng sinh trưởng trên vách núi, nhìn ra được hiện tại tâm tình Cơ Tùng không được tốt lắm.
Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn nói chuyện, hắn nghe được từ xe ngựa sau lưng truyền ra tiếng heo kêu vang dội.
Nhan Tích Ninh:???
Chuyện gì đây? Heo sống ở đâu ra?
Đoàn xe ngừng lại, Nghiêm Kha nhanh chân chạy tới xe ngựa phía sau.
Chờ khi trở về, biểu tình hắn run rẩy: "Trời......"
Cơ Tùng buồn bực nói: "Chuyện gì vậy?"
Nghiêm Kha mở tờ giấy trong tay ra, hắn ảo não gãi gãi hai má: "Đều do thuộc hạ lắm miệng, nói hương vị của heo đã thiến ăn rất ngon.
Lão Ổ đã nhét một đầu heo sống vào trong xe ngựa, nói để cho chúng ta ăn được bữa ngon trên đường."
Con heo đáng thương bị trói gô, miệng còn bị nhồi mảnh vải, sơn đạo gập ghềnh xóc nảy, heo rốt cuộc cũng tìm đúng cơ hội xả miếng vải trong miệng ra, lúc này mới phát ra tiếng kêu thê lương.
Cơ Tùng vốn đang đắm chìm trong nỗi thương cảm chia xa bộ hạ, thương cảm còn chưa tan biến, y đã muốn trở lại đánh thuộc hạ của y tơi bời.
( Thương cảm không quá 3 giây =))))
Heo của Ổ Thành Khải bởi vì vừa ồn lại rất biết ăn, chỉ có thể kết thúc sinh mệnh nó trước.
Cũng may gần đây nhiệt độ thấp, thời gian bảo quản thịt heo cũng đủ dài.
Nếu bây giờ còn là mùa hạ, tha con heo lớn bốn trăm cân tới thành Bình Xương liền thối.
Ban đầu Cơ Tùng còn chuẩn bị mang Nhan Tích Ninh đi tới quận Vĩnh Xương nếm thử nho bên kia dự trữ cho mùa đông, kết quả bởi vì đầu heo này, bọn họ chỉ có thể đi thẳng về thành Bình Xương.
Cách thành Bình Xương càng gần, Nhan Tích Ninh càng cảm thấy lạnh.
Hắn chỉ biết kinh thành tới mùa đông vừa ẩm vừa lạnh ngay cả chăn cũng ẩm, nhưng hắn thật sự không biết mùa đông ở Lương Châu có thể đông lạnh cả máu cũng đọng lại.
Lúc này hắn lui ở trong xe ngựa bọc chăn xoa xoa tay, cảm giác chỉ cần vươn tay ra khỏi ổ chăn đã bị đông cứng: "Thật lạnh a, tuyết sắp rơi rồi đi?"
Lúc rời khỏi thành Bình Xương hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi trở về trời đột nhiên lại lạnh, quần áo của hắn đều là từ kinh thành mang đến, căn bản không có một kiện có thể chống đỡ sự lạnh giá của Lương Châu.
Thật ra trong Vương phủ có làm quần áo mùa đông, nhưng lúc đưa đến phủ, hắn đã rời Vương phủ.
Hai ngày nay trời càng ngày càng lạnh, đêm qua lúc ngủ, Nhan Tích Ninh đã bị đông lạnh đến tỉnh.
Tới lúc này, hắn chỉ có thể mất mặt bọc chăn, chờ mong có thể sớm trở lại Vương phủ một chút.
Cơ Tùng chà chà tay Nhan Tích Ninh, sau đó nhét đôi tay lạnh lẻo này vào trong lồng ngực mình.
Y vươn hai tay cách chăn ôm lấy Nhan Tích Ninh, nhìn Nhan Tích Ninh lạnh thành như vậy, trong lòng y như bị kim châm đâm từng cái: "Sắp, tuyết sắp rơi rồi." Lúc này vén rèm lên, sẽ nhìn đến trên bầu trời dày đặc mây đen, một trận đại tuyết chuẩn bị nổi lên.
Nhìn thấy bầu trời mây đen nặng nề, Nhan Tích Ninh có chút lo lắng: "Dung Xuyên ngươi nói...!giường đất hẳn là dùng được đi?"
Mùa đông năm rồi, dân chúng sẽ đốt bếp lò sưởi ấm.
Nhà giàu dùng than, người mua không nổi than liền đi lên núi chặt cây về đốt.
Nhưng mà năm nay thực hiện bỏ nông trồng rừng, ngay cả ruộng còn phải bỏ, dân chúng càng thêm không có khả năng lên núi đốn củi.
Lúc ấy đẩy ra chính sách này, mọi người liền lo lắng tới vấn đề này: không được đốn củi, dân chúng làm sao có thể sống qua mùa đông?
Khi đó có một quan viên từ U Châu tới đưa ra giường đất, gắn liền lòng bếp và giường cùng một chỗ, lúc nhóm lửa không khí nóng có thể truyền đến dưới giường, trong phòng có thể ấm áp hơn.
Dân chúng U Châu không rời giường đất, trong mùa đôn dài đằng đẵng, mọi người phải dựa vào giường đất để sưởi ấm.
Cùng một đạo lý, dân chúng Lương Châu cũng có thể dùng giường đất để sưởi ấm.
Bên trong lòng bếp có thể đốt gì đó cũng không cần mỗi gỗ, rơm rạ sau vụ thu, nhánh cây từ trong núi rừng được tu bổ đều là tài liệu tốt để nhóm lửa nấm cơm, kể từ đó có thể giảm bớt rất nhiều củi gỗ.
Lấy được cách làm giường đất rồi, Cơ Tùng liền để cho bọn quan viên đi các quận huyện mở rộng giường đất.
Nhưng mà từ tháng chín đến nay cũng đã hơn ba tháng, mặc dù các quan viên mau lẹ tay chân đi nữa, dân chúng ở nông thôn cũng không thể mỗi nhà đều có giường đất mà dùng.
Nhan Tích Ninh thở dài một hơi: "Không biết còn có bao nhiêu dân chúng trong nhà chưa có giường đất, trời lạnh như thế, bọn họ phải làm sao bây giờ a."
Cơ Tùng xoa xoa hai má đông lạnh của Nhan Tích Ninh: "Không cần lo lắng, năm nay giá than củi thấp hơn, dân chúng không thể xây được giường đất cũng có thể mua than củi."
Trong núi phía Tây Nam Lương Châu có mỏ than đá, năm rồi tài nguyên khoáng sản bị tham quan và gian thương kết phường khống chế, dân chúng cần tốn giá cao mới có thể mua được than.
Sau khi Cơ Tùng tiếp quản Lương Châu đá tham quan gõ gian thương, hiện giờ giá cả than đá Lương Châu cực kỳ tiện nghi, người bình thường cũng có thể mua nổi.
Hơn nữa y còn lấy danh nghĩa quan phủ đi Ích Châu Ti Châu gần đó mua không ít củi lửa, chỉ cần năm văn tiền có thể mua được một bó lớn.
Nhà người thường một ngày có thể xài nửa bó than củi, nhóm lửa sưởi ấm nấu cơm chỉ như vậy là đủ rồi.
Nếu có gia đình thật sự nghèo khổ không mua nổi, có thể đến chỗ quan phủ đăng ký một chút.
Chờ khi quan phủ cần người hỗ trợ làm việc, bọn họ có thể lấy lao động gán nợ.
Nam đinh có thể hỗ trợ sửa đường bắc cầu, phụ nữ có thể hỗ trợ may vá thêu thùa.
Một người làm công một ngày, có thể lĩnh một hai bó than củi.
Thoạt nhìn một người cố gắng cả một ngày chỉ có thể đổi một hai bó củi, nhìn cực kỳ không có lời.
Nhưng mà người đi quan phủ hỗ trợ còn có thể ăn một bữa cơm no.
Bởi vậy dân chúng đều rất vui vẻ trả giá lao động đổi củi lửa.
Căn cứ sổ con mà Hoàng Hành Giản trình lên, trong khoảng thời gian này dân chúng đến quan phủ đăng ký còn không