Ti Du quay trở lại phòng ngủ, mở tủ, lấy áo khoác lông ra, chuẩn bị đi ra ngoài.Nhưng đi được hai bước, cậu dừng lại.Cậu cúi đầu nhìn xuống, hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu xám và quần thể thao, trông cậu rất bình thường, không trang trọng chút nào.Ti Nguy Lâu chắc đã sẵn sàng để tỏ tình với cậu rồi, vậy cậu có nên ăn mặc đẹp một chút không?Vừa rồi Ti Nguy Lâu đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu, nhưng Ti Du cảm thấy rằng anh phải mặc đồ khác bên trong.Ti Du quay lại tủ đồ, xem xét cẩn thận.Ti Nguy Lâu này, sao lại nói những lời như muốn thổ lộ với cậu như vậy?Nếu anh không nói ra, nhất định Ti Du sẽ không nghĩ nhiều như vậy!Ti Du khịt mũi một cái, cuối cùng đổi sang một bộ khác, một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo len màu đen rộng bên ngoài, một chiếc quần tây màu đen thường ngày và thêm một chiếc áo khoác dài cũng màu đen.Nghĩ xong, cậu cũng đổi dép, sau đó đi lên sân thượng.Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức bị sốc trước cảnh tượng trước mặt.Sân thượng quen thuộc đã thay đổi rất nhiều, nơi trước đây là không gian thông thoáng nay đã bị ngăn bởi những bức tường kính, thậm chí ngay cả đỉnh đầu cũng được bao phủ bởi kính.Toàn bộ sân thượng không những không lạnh mà còn rất ấm áp.Đây không phải là điều tuyệt vời nhất, mà những bông hồng to đỏ rực kia mới thực sự đẹp nhất.Đó không phải là những bông hoa bất tử, cũng không phải những loại hoa hồng to được cầm trên tay mà là những bông hoa được trồng trên đất.Chúng đang nở rộ, đầy rực rỡ.Cuối cùng Ti Du cũng biết Ti Nguy Lâu đào đất dưới tưởng trong sân để làm gì rồi, hóa ra là để trồng hoa trên trân thượng!Nhiều chiếc đèn nhỏ như đèn trong phòng của Ti Nguy Lâu trang trí toàn bộ sân thượng thành một thế giới cổ tích, có những ngôi sao được rải khắp nơi.Ti Nguy Lâu đang ngồi đối diện với cửa ra vào, trên một chiếc ghế cao, tay ôm một cây đàn ghita điện.Bên cạnh anh, có một đống quà cao bằng anh đang ngồi, có đủ loại hộp quà, chất thành một đống, trên đó có treo đèn đủ màu trông rất đẹp mắt.Khắp sàn sân thượng, không biết đã trải thảm đỏ từ bao giờ.Ti Du ngẩn ngơ nhìn người đối diện.Ti Nguy Lâu mặc một bộ cây đen chỉnh tề, anh đẹp trai ôn hoà, dáng vẻ mà Ti Du chưa từng thấy trước đây.Anh nhìn Ti Du với ánh mắt cười, rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy dây đàn, giai điệu độc đáo của cây đàn guitar điện vang lên.Ti Du nhấc chân bước lên thảm đỏ, cánh cửa đóng lại sau lưng cậu.Cậu đứng đó, nhìn Ti Nguy Lâu, nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và tập trung của anh.Có một chiếc micro dựng đứng trước mặt Ti Nguy Lâu, anh mở miệng cười, giọng nói dịu dàng vang vọng trên sân thượng.Tiền thẳng vào tim Ti Du.“Những ngôi sao chói lọi nên thuộc về em, em nên thuộc về ánh sáng.Anh chỉ muốn ích kỷ lần này, nắm giữ ánh sáng trong lòng bàn tay của anh.”Đây là bài hát do Ti Nguy Lâu viết cho Ti Du, nghe giọng hát của anh, Ti Du nhớ lại rất nhiều kỷ niệm trước đây của bọn họ.Lần đầu tiên, bố mẹ dẫn Ti Nguy Lâu gặp mặt ở nhà.Họ rất lúng túng, cẩn thận thuyết phục Ti Du rằng Ti Nguy Lâu mới là cậu chủ thật.Khi đó, Ti Du rất tức giận và cư xử lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn anh.Còn Ti Nguy Lâu thậm chỉ chẳng nhìn tới cậu.Vì điều này, Ti Du càng không ưa anh, bố mẹ đi công tác, còn cậu ở nhà với Ti Nguy Lâu.Mặc dù rất bài xích Ti Nguy Lâu, nhưng sau khi quen sống một mình trong căn biệt thự trống trải, bỗng nhiên có thêm một người, Ti Du cảm thấy an tâm trong lòng.Ngay cả khi đang ngủ, cậu cũng không khóa cửa phòng ngủ lại.Lần đó anh đuổi theo Ti Nguy Lâu để nói chuyện nhưng Ti Nguy Lâu phớt lờ cậu, trong lúc vội vàng, cậu đã đưa tay ra kéo anh, nhưng bị Ti Nguy Lâu hất cổ tay đẩy ngã.Ti Du bật cười, đây là lần đối đầu trực tiếp đầu tiên giữa cậu và Ti Nguy Lâu, tưởng rằng mình đã bị đánh bại hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng lúc đó Ti Nguy Lâu còn bối rối hơn cả cậu.Sau lần đó, ban đầu họ không hợp mắt nhau, nhưng dần dần họ đã gần gũi và hiểu nhau hơn.Đến giờ, tâm trạng của họ bị đảo lộn hoàn toàn.Những tưởng tình yêu non nớt ấy, không biết từ bao giờ, đã bén rễ đâm chồi, hóa thành những sợi dây leo mềm mại, buộc chặt bọn họ lại với nhau.Khi Ti Nguy Lâu hát đến câu "Cảm ơn thời gian đã cho chúng ta gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất", mắt Ti Du lập tức đỏ hoe.Sau khi hát xong bài hát, Ti Nguy Lâu đứng dậy, đặt cây đàn sang một bên.Ti Du tiến lên hai bước, dừng lại.Ti Nguy Lâu quay sang bên cạnh, lấy chiếc hộp trên cùng từ đống quà bên cạnh, rồi bước đến chỗ Ti Du, đứng yên tại chỗ.Bốn mắt nhìn nhau, cùng bật cười.“Anh cười cái gì?” Ti Du hỏi.Ti Nguy Lâu lắc đầu, chỉ là nhìn cậu mỉm cười, trở nên có chút ngượng ngùng nói: "Anh, anh có chút lo lắng.”Ti Du mím môi, khi anh nói vậy, ngược lại cậu không hề cảm thấy lo lắng.Sau hai giây im lặng, Ti Nguy Lâu mở chiếc hộp trên tay, lấy thứ bên trong ra.Ti Du đã giật mình khi nhìn thấy nó.Đó là một chiếc vương miện rất tinh tế.Đúng vậy, đó là loại vương miện xuất hiện trong Anime, bằng vàng, đính đá quý và những viên kim cương nhỏ, giống như nó được đưa ra từ thế giới cổ tích vậy.Ti Nguy Lâu nâng món quà trong tay lên trước mặt Ti Du, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Du, cái này do anh tự thiết kết.”"Anh muốn tặng cái này cho em.
Mười tám năm qua, em có vui vẻ, cũng gặp trắc trở.”"Nhưng từ đây trở về sau, anh muốn em là Hoàng tử, là một người bạn nhỏ vô tư của anh.”Trán Ti Nguy Lâu đã lấm tấm mồ hôi, anh nhìn vào mắt Ti Tu, ngay cả tay anh cũng bắt đầu run lên vì hồi hộp.Ti Du nhìn anh không chớp mắt, trong lòng không biết có cảm giác gì, chỉ thấy ấm áp tràn đầy, anh nghĩ, đây có thể là rung động của cậu."Anh..." Yết hầu của Ti Nguy Lâu lăn xuống, giọng anh run run.Anh cẩn thận hỏi Ti Du: "Liệu anh có đủ may mắn để trở thành bạn trai của Tiểu Du không?”Trái tim của Ti Du lỡ nhịp, khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên.“Có thể chứ?” Ti Nguy Lâu vẫn đang hỏi.Ti Du cụp mắt xuống, nhìn vào chiếc vương miện trên tay anh, nhìn thấy những ngón tay tái nhợt, vẻ run rẩy rõ ràng của Ti Nguy Lâu.Cậu lập tức bình tĩnh lại.Cậu nói với một giọng rất nhẹ nhàng: "Giúp em mang nó đi.”Ti Nguy Lâu sửng sốt một chút, ngây ngẩn cả