Khóe miệng Thẩm Ngộ Bắc mang theo ý cười, đứng tại chỗ nhìn Ti Du.
Anh ta không thúc giục, nhưng lại biết cái người tên Ti Du này quá hiếu thắng, cho dù không cần anh ta khiêu khích Ti Du cũng sẽ rơi vào bẫy thôi.
Ti Du liếc mắt nhìn quả bóng chuyền trong tay Ti Nguy Lâu, sau đó giương mắt nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc.
“Sao?” Thẩm Ngộ Bắc cười hỏi.
Ti Du giơ tay vuốt vuốt tóc, hất cằm về phía anh ta, nói: “Tới đi.
”Lộc Minh cau mày: “Tới cái gì mà tới? Cậu ta cố ý khích cậu đấy không nhìn ra à?”“Liên quan gì đến cậu hả.
” Ti Du trừng cậu ta một cái.
Ngay sau đó, Ti Du liền cướp lấy bóng chuyền từ trong tay Ti Nguy Lâu.
Đầu ngón tay của cậu hơi lạnh, vô ý cọ qua lòng bàn tay Ti Nguy Lâu, mang đến một chút cảm giác tê dại kỳ lạ.
Ti Nguy Lâu nắm chặt bàn tay lại, tầm mắt dừng ở nơi xa, bày ra bộ dáng việc không liên quan đến mình.
“Đi thôi Hoàn Tử, cho cậu ta chút màu sắc thôi nào.
” Ti Du giơ tay ôm lấy vai Tạ Hoàn.
Tạ Hoàn còn đang vì chuyện ngày trước mà ghi hận Thẩm Ngộ Bắc, hiện tại vừa hay tìm cơ hội trút giận luôn.
Cậu ta theo thói quen giơ tay vòng lấy eo Ti Du, nhỏ giọng kề tai thầm thì với cậu: “Anh Du, hôm nay hai chúng ta phải báo thù lần trước đấy nhé, tốt nhất là đập nát lòng tự tôn của cậu ta, cho cậu ta ăn trứng ngỗng luôn.
”“Đó là đương nhiên rồi.
” Ti Du nhếch miệng khẽ cười một cái.
Lộc Minh rất cay cú, nhưng vẫn đuổi theo bọn họ, nói: “Đưa tôi theo nữa.
”Tầm mắt Ti Nguy Lâu đảo qua một vòng trên cánh tay đang vòng lấy eo Ti Du của Tạ Hoàn, sau đó điềm nhiên như không mà thu hồi lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ti Du đi được một đoạn, bỗng nhiên phát hiện anh không đi theo, liền quay đầu lại, hét lên: “Đi thôi, đến đấy làm trọng tài.
”“?”Tạ Hoàn lại có một loại cảm giác sững sờ.
Cậu ta theo bản năng quay đầu lại nhìn qua, phát hiện vậy mà Ti Nguy Lâu thật sự đi theo.
Con mẹ nó! Cảm giác càng kỳ lạ rồi đấy!Có phải vào lúc cậu ta không biết, Ti Du và Ti Nguy Lâu đã xảy ra chuyện gì rồi không?Tại sao cậu ta cảm thấy bây giờ Ti Du không ghét bỏ Ti Nguy Lâu nữa rồi? Hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là, rõ ràng Ti Nguy Lâu cũng không coi Ti Du là người trong suốt giống ngày trước nữa!Chẳng lẽ là vì trận bay vừa rồi kia làm cảm tình giữa hai người bọn họ tiến bộ vượt bậc?Như này cũng không đúng lắm!Não Tạ Hoàn phẳng như vậy còn nhìn ra, càng đừng nói đến Thẩm Ngộ Bắc.
Lúc trước anh ta chưa cẩn thận nhìn kỹ Ti Nguy Lâu, bây giờ cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Ngoại hình của Ti Nguy Lâu rất có tướng ngôi sao, bởi vì quần áo ướt hết nên sau khi dán lên trên người, dáng người cậu ta cũng lộ ra rõ ràng.
Vậy mà lại vô cùng hoàn mỹ, không phải gầy yếu mong manh như các học sinh giỏi truyền thống trong tưởng tượng của anh ta.
Thậm chí anh ta còn thấy được cơ bụng của Ti Nguy Lâu.
Thẩm Ngộ Bắc: “! ! ”Anh ta sờ s oạng bụng mình theo bản năng, sau khi sờ đến cánh tay với từng khối cơ bắp rõ ràng, anh ta mới vô thức nhẹ nhàng thở ra, anh ta cũng không kém đâu.
Mấy người kéo thành một hàng dài, lúc đi đến chỗ sân bóng chuyền trên bãi biển phát hiện nơi này chẳng có ai, vừa hay để họ dùng thi đấu luôn.
Bóng chuyền bãi biển chia thành hai đội, mỗi đội 2 người (thi đấu 2 - 2), thời gian thi đấu 30 phút, cuối cùng xem ai được nhiều điểm nhất là được.
“Chia đội thế nào?” Lộc Minh nói: “Tôi không muốn chung đội với người nào đó đâu.
”Thẩm Ngộ Bắc cười nhạt nói: “Một chọi một đi, Ti Du.
”Ti Du giơ tay vén vạt áo lên, cuốn vào với nhau vắt nước bên trên.
Vòng eo nho nhỏ vừa trắng nõn vừa mềm dẻo không hề đề phòng mà lộ ra ngoài, bên trên còn dính bọt nước, là nét thanh xuân non trẻ đặc biệt mà chỉ thiếu niên với có.
Lộc Minh không nhịn được, tầm mắt lướt xuống phía dưới, nhìn đoạn da thịt màu trắng nõn kia, cảm thấy có chút lóa mắt, tim cũng đập nhanh hơn nửa nhịp.
Thẩm Ngộ Bắc hơi khựng lại một chút, tự nhiên hào phóng mà nhìn qua.
Thật nhỏ nhắn, đó là eo của con trai ư? Sao mà trông còn trắng hơn cả eo con gái thế?Ti Du không chú ý, cậu vừa vắt quần áo, vừa nói: “Ai đánh bóng chuyền mà lại chơi một chọi một? Phải là hai chọi hai, tôi và Hoàn Tử một đội.
”“Còn về hai cậu, muốn ghép thành một đội thì ghép, không muốn ghép thì đi tìm người khác đến đây đi.
”“Bố đây không có nhiều thời gian chơi với các cậu như vậy đâu, khẩn trương lên.
”Sắc mặt Lộc Minh rất tệ, cậu ta muốn chơi với Ti Du, nhưng lại không muốn cùng đội với Thẩm Ngộ Bắc.
Thẩm Ngộ Bắc cũng có suy nghĩ tương tự.
Bởi vậy, hai người bọn họ đột nhiên đồng thời cùng nhìn ra phía ngoài sân bóng.
Ti Nguy Lâu nghiêng người dựa vào bên bảng tỉ số, hai tay đút vào túi quần, sắc mặt lạnh nhạt, giống như chẳng có hứng thú chút nào.
“Aizzz, người anh em à.
”Lộc Minh hướng về phía anh cười lên: “Cậu có muốn ghép đội với tôi không?”Ti Nguy Lâu hơi liếc nhìn cậu ta.
Thẩm Ngộ Bắc cũng lập tức nói: “Ghép đội với tôi đi, tôi chắc chắn không thua.
”Ti Du buông vạt áo xuống, sắc mặt hơi phức tạp.
Cậu đúng là cạn lời luôn, thật sự không hiểu vì sao mà Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc cứ như có thù sâu oán nặng gì vậy?Không phải có câu nói là “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”ư?Theo lý mà nói, hai người này đều không đội trời chung với cậu, cho nên hẳn là phải thưởng thức đánh giá cao lẫn nhau, hợp tác lại đối đầu với cậu mới đúng chứ nhỉ?Bây giờ như này, khiến Ti Du cũng cảm thấy hẳn là do cậu vẫn chưa bắt nạt hai người này đủ tàn nhẫn.
Trong thâm tâm cậu thầm tự kiểm điểm.
Xem ra là cậu không đủ nỗ lực, chưa cho bọn họ cơ hội trở thành đồng đội cùng nhau chiến đấu.
Chi bằng hôm nay để cậu dạy bọn họ làm người lại, giúp bọn họ nhận rõ ai mới là “kẻ thù”, cũng coi như làm một chuyện tốt.
“Tới đi, đội lớp chúng ta cùng chơi, để tên họ Thẩm kia đi tính điểm.
” Lộc Minh nói, liền đi về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu vẫn không nhúc nhích, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tôi không chơi.
”“Hả?” Bước chân của Lộc Minh hơi ngừng lại.
Ti Du không kiên nhẫn nữa, nói: “Có được hay không chốt một câu đi, hai cậu đừng vòng vo lề mề nữa, hôm nay tất nhiên tôi sẽ đánh cho các cậu phải gọi bố.
”Lộc Minh quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt do dự.
Thẩm Ngộ Bắc cũng liếc mắt nhìn Ti Du, sau đó cười: “Được, để xem cậu có bản lĩnh này không.
”Vậy nên cuối cùng vẫn là Ti Du và Tạ Hoàn một đội, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc một đội.
“Nhìn thấy cái khung này chưa? Đây là ranh giới.
”Ti Du đứng ở bên cạnh Ti Nguy Lâu, giải thích quy tắc cho anh: “Bóng đánh vào phần sân của đối phương sẽ được một điểm.
”“Đánh ra ngoài sân thì đối phương được điểm.
”Ti Du hiếm có khi ôn tồn hòa nhã, làm ba người khác trông thấy đều trưng lên sắc mặt kỳ quái.
Ti Nguy Lâu nghiêm túc nghe xong, sau đó gật đầu: “Biết rồi.
”Ti Du nhướng mày, cậu miêu tả quy tắc đúng lúc đúng chỗ đến vậy ư? Khiến người khác vừa nghe đã hiểu rồi.
Cậu rất vừa lòng với thành quả dạy học của mình.
Ti Du quay lại trong sân, không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, còn tự lo việc của mình nói với hai người đang đứng phía đối diện kia: “Cá cược lần trước hai cậu đều chưa hoàn thành, cho nên lần này sau khi chúng tôi thắng, sẽ là mỗi người các cậu nợ chúng tôi hai yêu cầu.
”Một người là đưa bữa sáng một tuần cộng