Chỗ này là sự kết hợp giữa sân băng và sân patin, sân băng ở bên trong, nhưng khi đi vào hội trường vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, nói: “Có lạnh không?”“Không lạnh.
”Trên người Ti Du mặc đồng phục, chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Hai người bọn họ đều có giày chuyên trượt patin, thay giày xong hai người liền đi vào trong sân.
Ông chủ là một thanh niên chưa đến 30 tuổi, nói chuyện với người trẻ tuổi cũng vô cùng vui vẻ, bình thường đều sẽ vào trong sân trượt vài vòng giống như hôm nay.
Khi hai người Ti Du đi vào sân, ông chủ lập tức nhìn thấy.
Anh ta trượt nhanh tới, cười chào hỏi: “Ti Du, Lộc Minh.
”“Hai người các cậu vậy mà lại đi cùng nhau, muốn thi đấu à?”Lộc Minh cười nói: “Không phải, hôm nay tùy tiện đến chơi thôi, chủ yếu muốn xem cái đường đua mới kia của anh một chút.
”“Đường đua mới.
” Ông chủ nhìn về phía Ti Du nói: “Cậu trượt cũng được, đúng lúc thử mức độ khó giúp chúng tôi.
”Ti Du cười nói: “Dẫn đường đi.
”“Đi thôi.
”Chỉ một lát sau, ba người đã đi đến chỗ đường đua mới, đường đua này nhấp nhô uốn lượn, còn có rất nhiều chướng ngại vật nghiêng ngả ở khắp nơi, nhìn qua có vẻ khá khó.
Hơn nữa vì còn chưa mở quy mô lớn nên trên đường đua không có nhiều người, chỉ có hai ba nhân viên đến kiểm tra đường đua.
“Thử xem đi, chú ý an toàn.
”Ông chủ nhìn chân của Ti Du, nói: “Không cần mang đồ bảo hộ sao? Bây giờ hai chân này của cậu rất đáng giá.
”Ti Du liếc anh ta một cái, cười nhạo nói: “Ông đây còn cần cái thứ đồ kia sao?”Ông chủ dở khóc dở cười: “Trẻ con nói chuyện như thế đấy hả?”“Chậc.
”Ti Du nhướng mày, đang chuẩn bị nói lại thì Lộc Minh vội vàng chui vào giữa hai người, nói với Ti Du: “Chúng ta không thèm chấp nhặt với anh ta, đi thử một vòng trước đi.
”Ti Du hừ một tiếng, xoay người đi vào đường đua.
Lộc Minh đứng nhìn cậu ta, bỗng nhiên vai bị đè xuống.
Ông chủ quàng lấy vai cậu ta, cười nói: “Hai người làm hòa rồi sao?”“Cũng gần như vậy.
” Lộc Minh cười rộ lên, ánh mắt vẫn luôn đi theo Ti Du, nhìn cậu nhẹ nhàng trượt qua những chướng ngại vật kia một cách thành thạo.
Ông chủ nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn Ti Du ở đằng xa, bỗng nhiên hiểu ra.
“À.
” Ông chủ nói chế nhạo: “Hai người im im mà làm ra tin tức lớn như vậy.
”Lộc Minh ngẩn ra: “Tin tức lớn gì?”Ông chủ ra vẻ tôi đây hiểu hết, vỗ vai cậu ta, cười nói: “Ti Du là một đứa trẻ tốt, hy vọng hai người có thể tốt đẹp.
”Nói xong anh ta cũng đi vào sân.
Lộc Minh vẫn đứng tại chỗ, sau khi sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Ông chủ hiểu lầm cậu ta và Ti Du ở bên nhau?Tim cậu ta đập hơi nhanh, cậu ta nhìn ông chủ và Ti Du đứng nói chuyện ở giữa sân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là hồi hộp nhiều hơn, hay là phấn khởi nhiều hơn.
Ông chủ đang nói gì với Ti Du?Có phải cũng đang nói làm cho bọn họ “tốt đẹp”?Ti Du sẽ nói cái gì?Cậu ta có thể hiểu được là chính mình thích cậu ta hay không?Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy Ti Du quay đầu nhìn về hướng này, Lộc Minh lập tức cứng người, ngơ ngác nhìn cậu ta.
“Lại đây, bị ngu hả?” Ti Du nhíu mày gọi cậu ta.
Lộc Minh vội vàng trượt về phía cậu ta.
Ti Du quay đầu nhìn về phía ông chủ, nói: “Loại đường đua bán thành phẩm này của các người cũng dám mang đi quảng cáo sao?”“Ai biết được sao lại có vấn đề chứ?” Trên mặt ông chủ tràn đầy sự khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm một chỗ có dấu xi măng vỡ vụn trên mặt đất.
Ti Du nói: “Nếu không phải kỹ thuật của tôi tốt, vừa nãy chắc chắn đã ngã rồi.
”“Con mẹ nó đám người này cho rằng tiền của tôi rất dễ kiếm có phải không?”Ông chủ kiềm chế sự tức giận, nói với Ti Du: “Hai người các cậu xem xem là đi sân phổ thông chơi hai vòng hoặc là đi sân băng, đêm nay cứ chơi thoải mái, coi như tôi cảm ơn cậu.
”Không chờ Ti Du nói, Lộc Minh vội vàng nói với Ti Du: “Đi sân băng đi.
”Ti Du: “??”“Tôi không biết trượt băng, cậu cố ý đúng không?”“Tôi biết trượt băng, tôi có thể dạy cậu.
”Ti Du: “…”“Với lại cậu thông minh như vậy, nhất định học rất nhanh.
”Lộc Minh ra sức khen ngợi: “Tế bào vận động của cậu rất nhiều, hơn nữa trượt băng còn thú vị hơn trượt patin, cậu thử đi sẽ biết.
”Ti Du bị nói có hơi dao động: “…Vậy đi thử đi.
”“Được!” Cả người Lộc Minh tràn đầy vui sướng!Ti Du nhìn cậu ta, cảm thấy người này thật kỳ quái, cười không giống như người tốt.
Hai người thay giày, đi vào sân băng.
Ti Du lập tức lạnh đến mức hơi run lên một chút.
Lộc Minh nhìn cậu ta, nói giọng tự nhiên: “Có lạnh không?Tôi có mang quần áo dự phòng.
”Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái.
Nét mặt Lộc Minh tự nhiên, cũng nhìn lại phía này.
Quần áo dự phòng ở đâu ra chứ?Ti Du nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, giống như Lộc Minh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này vậy.
“Tôi đá bóng sẽ ra mồ hôi nên luôn chuẩn bị hai bộ quần áo.
” Lộc Minh vừa giải thích vừa lấy một cái áo khoác màu trắng trong túi ra: “Đây là áo sạch, cậu mặc vào đi.
”Ti Du mím môi dưới.
Xem ra là cậu suy nghĩ nhiều, vốn Lộc Minh cũng không cần chuẩn bị trước cho loại chuyện này đi?Hơn nữa cậu ta không có lý do để làm như vậy, lại không phải là người yêu, cậu ta còn muốn vắt hết óc suy nghĩ để con gái mặc quần áo của mình.
Vốn dĩ Ti Du cũng đang lạnh, liền nhận lấy áo khoác của cậu ta.
Ti Du thở dài trong lòng, hình như lúc trước cậu bị Hoắc Vũ Hàng làm cho sợ hãi, bây giờ nhìn ai cũng thấy có chút kỳ quái.
Nếu mà là trước đây cậu cũng sẽ không nghĩ nhiều, cậu và Lộc Minh vốn đều là nam, một đám trai thẳng, cậu mặc áo của cậu ta một chút thì có sao đâu chứ?Bên ngoài Lộc Minh không biểu hiện gì nhưng trong lòng đang hồi hộp muốn chết.
Ti Du sẽ mặc quần áo của cậu ta!Chuyện này cũng quá khuấy động lòng người!Không phải cậu ta cố tình tìm cơ hội mà chỉ là nghĩ có thể sẽ đến sân băng nên tiện tay cầm theo bộ quần áo cho Ti Du.
Không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp cậu ta, sân patin lại xảy ra vấn đề!Cậu ta được như ý mà nhìn thấy Ti Du mặc quần áo của cậu ta!Đó là một cái áo khoác bóng chày màu trắng, Ti Du mặc nó bên ngoài đồng phục.
Nhưng dù vậy, cái áo này vẫn là quá lớn đối với cậu.
Ti Du nhìn một đoạn tay áo thừa ra, không thể tin được mà ngước mắt đánh giá Lộc Minh.
Cậu và Lộc Minh cũng không kém mấy cm, Lộc Minh nhìn cũng rất gầy, sao số đo của bọn họ lại chênh nhau nhiều như vậy chứ?Lộc Minh rũ mắt nhìn Ti Du.
Tuy rằng Ti Du cao nhưng thân hình lại mảnh khảnh, cơ bắp trên người mỏng nhưng cân đối, không giống như Lộc Minh, bởi vì thường xuyên đá bóng làm cho bờ vai cậu ta rộng hơn người thường một chút, thân hình cũng cường tráng hơn một chút.
Cho nên quần áo của cậu ta mặc lên người Ti Du còn rộng hơn một vòng lớn.
Lúc Ti Du ngước lên nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt trắng nõn trông rất nhỏ tuổi, cả người đều có vẻ ngoan ngoãn.
Lộc Minh muốn ôm cậu, cho dù chỉ là trong nháy mắt, cậu ta cũng sẽ thỏa mãn.
Trong lòng Ti Du khó chịu nhưng cậu sĩ diện cho nên cũng không nói gì.
Bây giờ nếu cậu cởi áo khoác ra chẳng phải sẽ mất mặt ở chỗ này sao? Còn không phải là gián tiếp thừa nhận cậu không cường tráng bằng Lộc Minh ư?“Đi thôi, đổi giày ở đâu?” Ti Du xắn ống tay áo lên.
Lộc Minh thu hồi tầm mắt, giọng nói có hơi trầm xuống: “Ở ngay phía trước.
”Hai người đến nơi, Lộc Minh tự đi tìm giày cho Ti Du, nói: “Giày mới, là cỡ của cậu.
”“Được.
” Ti Du nhận lấy.
Cậu xỏ cả hai chân vào, đang định chuẩn bị buộc dây giày, Lộc Minh lại ngồi xổm quỳ một gối xuống trước người cậu.
Ti Du: “!”Đệch! Cậu ta làm cái gì vậy?Lộc Minh cũng không nâng đầu lên, nói: “Cậu không biết buộc, để tôi giúp cậu.
”Ti Du cũng choáng váng, trơ mắt nhìn cậu ta buộc dây giày cho mình.
Sau đó Lộc Minh lại cầm đồ bảo hộ buộc vào đầu gối Ti Du.
Cổ tay và khuỷu tay cũng không bỏ qua.
Lộc Minh lấy một cái mũ bảo hộ màu trắng, cẩn thận đội lên đầu Ti Du.
“Ngẩng đầu lên.
” Lộc Minh nhẹ giọng nhắc nhở.
Ti Du ngẩng đầu lên theo bản năng, Lộc Minh liền giúp cậu cài quai mũ.
Ti Du vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, nhìn Lộc Minh.
Lộc Minh bất giác nhận ra hình như mình nhiệt tình quá.
Cậu ta ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Cậu chủ nhà họ Ti chưa từng được hầu hạ sao?”“Biến đi, đồ ngu.
” Ti Du lập tức đen mặt.
Cái gì gọi là hầu hạ?Cậu là thiếu niên tốt thời đại mới, sao lại giống như địa chủ thời đại cũ vậy?Lộc Minh cười rộ lên, bị mắng cũng không tức giận chút nào.
Cậu ta chỉ xỏ giày, đội mũ bảo hộ, cũng không đeo những đồ bảo hộ khác.
“Đi thôi.
” Cậu ta vươn tay về phía Ti Du.
Ti Du trợn trắng mắt, tự đứng lên tiến vào đường đua.
“Cái này có khác gì trượt patin đâu?”Ti Du tiến vào đường đua, còn chưa cất bước đã bị trượt chân, cả người lao về phía trước.
Lộc Minh hoảng sợ, vội vàng kéo cậu lại.
Nhưng nói thế nào Ti Du cũng là một người lớn cao 1m8, bị ngã như vậy Lộc Minh cũng không kéo lại được.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngã về phía trước.
Lộc Minh duỗi tay ôm lấy Ti Du theo bản năng, miễn cưỡng xoay người lại, lót ở dưới thân Ti Du.
“Bộp” một tiếng.
Hai người cùng nện ở trên mặt đất.
Mũ bảo hộ của Lộc Minh đập trên mặt đất phát ra tiếng vang, cằm Ti Du đập vào ngực Lộc Minh, hai người đồng thời kêu “á” một tiếng.
Ti Du dùng cả tay và chân để bò dậy, lấy một tay che cằm lại.
Lộc Minh cũng ngồi dậy, bởi vì có mũ bảo hộ nên cậu ta cũng không bị thương nặng chỗ nào, chỉ có mông chạm đất và ngực hơi đau.
Cậu ta cũng không để ý ngực mình bị đau, vội vàng đi nhìn Ti Du.
“Đập vào cằm à? Để tôi nhìn xem.
”Ti Du che cằm lại, im lặng rơi nước mắt.
Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Lộc Minh, bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói đây là phản ứng sinh lý bình thường, cậu có tin không?”Lộc Minh: “… Tin.
”Ti Du hít mũi, bỏ tay ra.
Cằm cậu đỏ lên một chút nhưng cũng không nghiêm trọng.
Chỉ là bộ dáng rơi lệ đầy mặt này của cậu nhìn rất đáng thương.
Lộc Minh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi đau lòng.
Cậu ta lấy túi khăn ướt trong túi quần đưa cho Ti Du, Ti Du nhận lấy, nói giọng buồn bực: “Cậu cũng thật tinh tế.
”“Hả?”Ti