Đêm nay trời quang mây tạnh, bầu trời đầy sao sáng, gió đêm hơi lạnh.Đã lâu Ti Du không lên mái nhà, nơi này là phía trên tầng ba của biệt thự, là một khoảng trống rộng rãi của sân thượng, bên cạnh là một mái nhà hình nón.Xung quanh sân thượng được bao những lan can màu trắng cao đến thắt lưng, mặt trên được đan bởi những dây thường xuân, ngày vào thu bên trong những nhánh dây có phần héo úa.Ở trên phía Nam của sân thượng, có treo hai cái ghế xích đu trên cao, một cái bàn, hai cái bàn đu dây.Ti Du đắp một chiếc chăn hơi dày và cuộn tròn trên một trong những chiếc ghế xích đu.Ti Nguy Lâu cầm một cái khay trên tay, đặt cốc trà sữa nóng lên bàn, lại đặt trái cây đã cắt xong và các món ăn vặt khác lên.Sau khi làm xong những thứ này, Ti Nguy Lâu ngồi xuống chiếc ghế xích đu ở phía bên kia.Trong tay Ti Du đang cầm ly trà sữa nóng hổi, thổi làn gió đêm hơi lạnh, không biết thoải mái bao nhiêu.Cậu hít một hơi thật sâu, cười nói: "Không khí thật dễ chịu, còn có chút hương hoa.”“Ừ.” Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu.Anh cứ như vậy nhìn Ti Du, nhất thời không có mở miệng nói chuyện.Tối nay gọi Ti Du lại, là điều anh đã suy nghĩ cả một buổi chiều.Thật ra thì anh chỉ sợ hãi, hoảng loạn vô cớ.Tối hôm qua Lộc Minh, sáng nay Bùi Khuynh Thừa, khiến cho Ti Nguy Lâu cảm nhận được mối nguy cơ không thể giải thích được.Anh không muốn Ti Du đến quá gần với họ, loại ý nghĩ này không có lý do, nhưng Ti Nguy Lâu không cảm thấy kỳ lạ.Bởi vì anh hiểu rõ con người của mình như thế nào, với đồ của mình, anh muốn mạnh mẽ chiếm giữ làm của riêng, mà bây giờ dường như trong vô tình anh đã xếp Ti Du thuộc về "người của mình.”Ti Du nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, bắt gặp ánh mắt anh rồi sau đó lập tức thu lại.Cậu uống một ngụm trà sữa, lại nghĩ đến câu nói kia của Ti Nguy Lâu: "Muốn hiểu cậu thêm.”Muốn biết cái gì?Tại sao Ti Nguy Lâu muốn biết về cậu?Nếu nói muốn hiểu, vậy tại sao anh không nói lời nào?Chẳng lẽ là đang chờ Ti Du tự giới thiệu bản thân, tự phân tích một tràng à?Quá đáng!“Buổi tối ăn gì?” Ti Nguy Lâu phá vỡ sự im lặng.Ti Du nói: "Đồ nướng.”"Cùng với Tạ Hoàn à?”Ti Du lắc đầu: "Hoàn Tử đi theo nữ thần của cậu ấy, tôi ăn với Thẩm Ngộ Bắc.”Thẩm Ngộ Bắc?Ti Nguy Lâu lập tức ngồi thẳng người, nặng nề nói: "Sao cậu lại đi ăn chung với cậu ta?”“Cậu ta chở tôi đi motor, sau đó ăn cơm chung.” Ti Du liếc nhìn vẻ mặt của anh.Vẻ mặt của Ti Nguy Lâu rất bình tĩnh, nhưng trông có vẻ lạnh hơn bình thường, giống như cái đêm mà Lộc Minh đưa cậu về vậy.Hai tay Ti Du nâng ly trà sữa, khẽ uống một ngụm.Ti Nguy Lâu ngồi im lặng, cũng không nói nữa.Thẩm Ngộ Bắc, sao lại là Thẩm Ngộ Bắc?Tối hôm qua là Lộc Minh đưa Ti Du ra ngoài đi chơi, sáng nay lại là Bùi Khuynh Thừa mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại, hai chuyện này đã kích thích Ti Nguy Lâu quá lớn, bây giờ lại có thêm một Thẩm Ngộ Bắc nữa.Bọn họ còn chạy motor và ăn đồ nướng?Đôi mắt của Ti Nguy Lâu hơi tối lại.Chẳng lẽ là vì buổi tối tan học anh không thể về cùng Ti Du, cho nên những người này mới thấy kẽ hở mà cắm chân vào?Ti Du ngơ ngác nhìn những vì sao trên trời, chiếc ghế xích đu đung đưa đung đưa, giống như cái bàn đu dây.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, nhẹ nhàng nói: "Ăn ngon không?”Ăn đồ nướng với Thẩm Ngộ Bắc, có ngon không?Hay là ăn món Quảng Đông chung với Lộc Minh, có thể hai món này mãi mãi chẳng có ở trong thực đơn của anh!“Hả?” Ti Du quay đầu nhìn anh.Cậu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại những gì Ti Nguy Lâu nói, là hỏi cậu ăn đồ nướng có ngon không.“Cũng được.” Ti Du cười nói: “Có phải cậu có gì muốn nói với tôi hả?”Tại sao nghe như không có gì để nói vậy?Ti Nguy Lâu cười một cái, nói: "Không phải, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu.”Ti Du: "...!Vậy cậu nói đi.”Ti Nguy Lâu lập tức nói: "Nếu cậu muốn tìm người dạy bù cho cậu, hãy tìm tôi.”Cũng đừng để Bùi Khuynh Thừa ăn bất cứ thứ gì với cậu.Ti Du không biết suy nghĩ cẩn thận u ám của anh, cho nên chỉ nhăn mặt nói: “Tôi thật sự không học được, hơn nữa cậu vừa học lại vừa đi làm thêm, cho nên tôi sẽ không làm chậm trễ cậu.”“Không chậm trễ.” Ti Nguy Lâu lạnh nhạt đáp.Ti Du thở dài quay đầu nhìn anh: "Thật ra không phải tôi không muốn học, nhưng mà nhìn những con số đó thì chỉ muốn ngủ.”"Theo người khác nói, đây được gọi là hội chứng học sinh dốt! Kể cả không giới hạn ở việc học luôn thấy buồn ngủ, khi chơi game các thứ tinh thần tỉnh táo ngay.”Ti Nguy Lâu bực bội cười.“Cậu đừng cười.” Ti Du mím môi: “Đây là sự thật.
Cậu là một học sinh giỏi chắc chắn là không hiểu.”"À đúng rồi.”Ti Du chỉnh lại tư thế ngồi, tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ti Nguy Lâu."Cậu đã vào danh sách được cử đi học rồi, tại sao vẫn chăm chỉ làm việc như vậy?”Mỗi sáng sớm như vậy đã đi học, trong giờ học cũng luôn làm đề.Ti Nguy Lâu uống một ngụm trà sữa, nói: "Thành tích của cuộc thi hóa học, không chọn được chuyên ngành mà tôi muốn chọn.”"!" Ti Du sửng sốt: "Chuyên ngành gì, ngay cả hạng nhất cũng không được?”"Hàng không vũ trụ.”Ti Nguy Lâu nhìn Ti Du bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói của anh cũng rất nhẹ.Khi anh nói ra hai chữ này, Ti Du không hề ngạc nhiên chút nào.Ti Nguy Lâu thích bầu trời, cậu biết.Ti Nguy Lâu tiếp tục: "Tôi muốn học thẳng lên thạc sĩ và tiến sĩ, sớm vào Viện Hàng không Vũ trụ làm việc.
Năm ngoái đã đủ người, họ ưu tiên chọn hạng nhất của cuộc thi vật lý.”Anh nhìn Ti Du thật sâu, đôi mắt đen láy như một vòng xoáy lóe ánh sáng.Tim của Ti Du đập lỡ nhịp, cậu né tránh ánh mắt anh nói: "Vậy là cậu muốn tự mình thi đại học phải không?”Chà, kỹ sư, cảm giác thật lợi hại!Ti Nguy Lâu nhìn lên bầu trời đêm xanh thẳm, nói: "Tôi muốn tham gia cuộc thi vật lý.”“Hả?” Ti Du kinh ngạc nhướng mắt: “Khi nào thi cuộc thi vật lý vậy?”Ti Nguy Lâu cười nhẹ, nói: "Hai tuần cuối của tháng Mười.”Ti Du: "!”"Đó không phải là sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh à?”"Ừ.”Ti Du bàng hoàng nói: "Vậy cậu học tập thế nào? Sao cậu vẫn còn thời gian đi làm thêm chứ? Cậu nên nghỉ việc ngay đi!”Nghe những lời nói vội vàng của cậu, nụ cười trên mặt Ti Nguy Lâu dần trở nên sâu hơn.Ti Du nói: "Tôi nói thật đấy, năm nay nếu cậu không tranh thủ, thì phải đợi thêm năm nữa!”"Tôi...”Ti Nguy Lâu đang muốn nói mình là có thừa khả năng học, Ti Du liền nói: "Không cho phép nói gì về chữ tín!”"Vì nguyên nhân quan trọng như vậy, quản lý cửa hàng của cậu nhất định sẽ hiểu.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt nở một nụ cười nhạt.Ti Du nghĩ rằng anh không muốn, vì vậy cậu đã kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện kinh điển, Ti Du biểu diễn cái gì, kỳ thi tuyển sinh trung học của Tạ Hoàn, các cuộc