Cả tâm trí Ti Du đều là lời Ti Nguy Lâu muốn nói mà nói chưa xong kia.Bỗng nhiên, tiếng chuông nhắc nhở của ứng dụng WeChat trên điện thoại cậu vang lên.Ti Du vội vàng ấn mở, là của Tạ Hoàn.Không biết sao cậu lại cảm thấy hơi thất vọng.Tạ Hoàn: "Anh Du!!! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi!”Ti Du kinh ngạc nhướng mày, hỏi cậu ta rốt cuộc chuyện là như nào.Tạ Hoàn lập tức gọi thẳng video call cho cậu, Ti Du vừa mới ấn nhận đã nghe được giọng nói phấn khích của Tạ Hoàn.“Anh Du! Nữ thần của tớ kết bạn WeChat với tớ rồi! Cậu ấy còn cười với tớ nữa đó! Còn nói cảm ơn tớ đã đưa cậu ấy về nhà!”Ti Du nằm lên trên giường, cười nói: “Xem ra là cậu quấn lấy người ta đến chết cũng không biết xấu hổ, quấn mãi nên nảy ra tình cảm rồi chứ gì.”“Cái gì mà quấn lấy hả, nói gì khó nghe thế." Tạ Hoàn cười hì hì nói: “Tớ đây là theo đuổi cậu ấy.
Nữ thần của tớ nói chuyện với tớ hôm nay siêu nhiều, tớ còn mời cậu ấy ăn kem nữa đấy!”“Tớ cảm thấy quan hệ của bọn tớ đã tiến bộ thêm một bước rồi.”Ti Du gật đầu: “Thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, đồng chí vẫn phải cố gắng!”Tạ Hoàn lập tức làm quân lễ với cậu, nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”Tạ Hoàn thu tay lại, lại phấn khích kể về tất cả chi tiết buổi “hẹn hò" tối nay của cậu ta và Bạch Thanh Thiển, Ti Du nghe đến nỗi sắc mặt phức tạp.Sao mà cậu cứ cảm thấy những ái muội mờ ám này đều là Tạ Hoàn tự tưởng tượng ra thế nhỉ?Nếu Bạch Thanh Thiển thật sự hoạt bát như lời cậu ta miêu tả, vậy cũng sụp đổ hết hình tượng nữ thần trước sau như một của cô ấy trong lòng mọi người rồi.Sau khi nói một lúc lâu, cuối cùng Tạ Hoàn cũng bình tĩnh lại, dáng vẻ phấn khích cũng qua đi.Cậu ta nhìn chằm chằm Ti Du một lúc, sau đó nói: “Anh Du, vừa nãy tớ đã muốn hỏi cậu một điều, sao mặt cậu lại đỏ thế hả?”“Đỏ?" Ti Du ấn mở rộng phần khung chat video của bản thân, một khuôn mặt đỏ ửng hồng hào đập vào tầm mắt cậu.Ti Du: “...”Đúng là vãi thật mà!Tạ Hoàn nói: “Bây giờ còn đỡ hơn chút rồi đấy, vừa nãy còn đỏ hơn cơ.”Vừa nãy Ti Du chỉ lo nghe Tạ Hoàn chém gió chẳng chú ý gì đến bản thân, bây giờ vừa nhìn lập tức cảm thấy mặt càng nóng hơn.“Vừa nãy cậu làm gì mà mặt đỏ thành như này thế hả?" Tạ Hoàn cũng bò lên trên giường.Ti Du im lặng một lúc, râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Nếu một thằng bạn nam của cậu đột nhiên nói muốn ôm cậu, còn chưa đợi cậu đồng ý đã lập tức ôm lấy cậu, cậu sẽ có cảm giác gì?”Tạ Hoàn vò đầu: “Không phải cậu vẫn suốt ngày ôm tớ à?Tớ cũng có thấy gì đâu, cảm giác giống bố ruột ôm tớ thôi.”Ti Du: “...”Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Cậu ngoại trừ tớ ra đi.”Tạ Hoàn nghiêm túc ngẫm nghĩ, nghi ngờ nói: “Những bạn học nam kia của chúng ta cũng mỗi ngày vòng tay khoác vai tớ đấy thôi, tớ cũng chẳng có cảm giác gì.
Sao thế? Ai ôm cậu à?”Mặt Ti Du hình như càng đỏ hơn.Cậu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút né tránh, nói: “Thì là người đó đó.”Tạ Hoàn thử thăm dò hỏi: “Là Ti Nguy Lâu à?”Ti Du mím môi: “Ừm.”Sắc mặt của Tạ Hoàn kỳ quái nói: “Không phải cậu ta muốn làm bạn với cậu à? Hơn nữa cậu ta lại là con trai, hai cậu ôm ấp như giữa anh em với nhau, hẳn là rất bình thường chứ nhỉ? Cậu bị sao thế? Có cảm giác gì đâu?”Ti Du: “!”Đúng rồi! Chẳng phải Ti Nguy Lâu cũng là con trai đấy ư?Bây giờ còn trở thành bạn bè mới của cậu, anh chỉ ôm một chút, có gì to tát đâu chứ?Hơn nữa vừa rồi hẳn là Ti Nguy Lâu thấy cảm động, cũng có thể là vì có bạn bè nên kích động, tóm lại chính là một cái ôm trong lúc xúc động nháy mắt thoáng qua, tràn đầy tình cảm bạn bè hữu nghị.Vậy cậu ở đây tự nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy trời? Còn đỏ mặt? Đỏ cái rắm ấy!“Anh Du? Làm sao mà mặt cậu trông cứ như càng đỏ hơn rồi thế?”“Không có gì, mở nhiệt độ điều hòa cao quá." Ti Du hơi cào mái tóc, nói: “Đã muộn thế này rồi, cậu nhanh đi ngủ đi.”Tạ Hoàn gật đầu: “Vậy anh Du ngủ ngon nha ~”Sau khi kết thúc cuộc gọi video, cả người Ti Du chui vào trong chăn.Chết mất thôi, cậu cảm thấy bây giờ bản thân ít nhiều có chút không bình thường.Gần đây cậu rất kỳ lạ, mọi người xung quanh cậu cũng đều rất kỳ lạ, ví dụ như… WeChat của cậu đột nhiên vang lên hết lần này đến lần khác.Ti Du chui ra khỏi chăn, lộ ra đầu và một cánh tay, ấn mở WeChat.Một chuỗi bốn tin nhắn WeChat liên tiếp, lần lượt là: Thẩm Ngộ Bắc: "Lần sau lái xe đưa cậu đến chỗ xa hơn chút chơi, ngủ ngon.
/Chớp mắt/”Lộc Minh: "Ngày mai để lại cho tôi một phần bữa sáng nhé, xin đấy ~”Bùi Khuynh Thừa: "Ngủ ngon.
Nhớ xem tài liệu đấy, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”Ti Nguy Lâu: "Ngủ sớm một chút.”Vừa rồi cậu và Tạ Hoàn gọi video call, mạng có hơi kém nên mấy tin nhắn gửi trước gửi sau này bây giờ tất cả đều nhận được rồi.Ti Du thở dài một hơi, cậu đã nói mọi người đều không bình thường mà!Từng người từng người bọn họ làm cái quần què gì mà đều chúc cậu ngủ ngon thế?Cậu là hòm thư chúc ngủ ngon à?Tuy rằng hoang mang không biết làm thế nào, song cậu vẫn reply lại một tin nhắn cho từng người."Hừ, đợi tôi trưởng thành tôi cũng phải mua xe.”"Muốn ăn sáng thì qua đây sớm một chút.”"Cậu cứ chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt đi đừng quản tôi nữa, ngủ ngon.”"Ngủ đây ngủ đây ~”Thời gian không còn sớm nữa, cậu còn tưởng mọi người đều ngủ hết rồi, nhưng không nghĩ tới Lộc Minh lại reply lại cậu một tin nhắn."Tôi đi sớm, cậu nhớ để lại cơm cho tôi đấy.”Ti Du cười khẽ một tiếng, trả lời lại cậu ta: "Để xem tâm trạng đã, ngủ đây.”Nói xong, bên kia liền reply lại một tệp GIF một người ôm bóng rổ đi ngủ.—— Sáng sớm ngày hôm sau, Ti Du vừa mới xuống lầu, liền nghe thấy ngoài sân có âm thanh.Cậu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Lộc Minh cười lộ ra tám cái răng trắng.Đưa người vào trong, vừa mới bước vào phòng bếp, Ti Du đột nhiên dừng bước lại.“Làm sao thế?" Lộc Minh từ phía sau thò đầu vào nhìn qua, sau đó liền mắt đối mắt với Ti Nguy Lâu đang ăn cơm ở phòng ăn.Ti Nguy Lâu gật đầu với cậu ta, sau đó lại nhìn về phía Ti Du nói: “Chào buổi sáng.”“Cậu vẫn chưa đi à." Ti Du ngồi vào chỗ bên cạnh Ti Nguy Lâu, cũng là vị trí bình thường cậu vẫn ngồi.Lộc Minh ngồi xuống chỗ đối diện Ti Du.Ti Nguy Lâu giải thích: “Tối nay hết việc rồi, buổi sáng không cần đến sớm đọc sách nữa.”Anh múc cho Ti Du một bát cháo, đặt xuống trước mặt giúp cậu, sau đó lại múc một bát cho Lộc Minh.Lộc Minh duỗi tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.Cậu ta giương mắt nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, ấn đường hơi chau lại.Hai người này trông hình như càng quen thuộc hơn so với ngày trước, hơn nữa động tác múc cháo cho cậu ta vừa nãy của Ti Nguy Lâu như chủ nhân đang chiêu đãi khách vậy.Đương nhiên, Ti Nguy Lâu vốn cũng là chủ nhân của nhà này.Nhưng nhận thức như này làm Lộc Minh cảm thấy Ti Nguy Lâu và Ti Du mới là người một nhà thật sự, còn cậu ta chỉ là người ngoài.Ba người ăn một bữa sáng không được coi là rất náo nhiệt, chờ đến khi Tạ Hoàn vác cặp chạy vào, không khí trong phòng ăn mới bớt được chút ngưng trệ vô hình.Tạ Hoàn mắt chữ o mồm chữ a nhìn cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Ti Du.Nồi cháo ở bên cạnh Ti Nguy Lâu, anh lại cầm bát múc cháo cho Tạ Hoàn, đưa cho cậu ta.Tạ Hoàn được sủng ái đâm lo sợ, cậu ta chọc chọc Ti Du, kêu cậu lấy cho mình cái bánh bao.“Cậu ngồi chỗ này có thuận tiện tí gì không?”Ti Du lấy cho cậu ta cái bánh bao, lại chia một ít dưa muối cho cậu ta, không hiểu ra sao cả hỏi: “Cậu ngồi bên cạnh Lộc Minh không phải vừa đẹp à?”Tạ Hoàn cười gượng nói: “Ngồi chỗ này khá tốt, khá tốt.”Nói đùa đấy à, bảo cậu ngồi gần Lộc Minh, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Ti Nguy Lâu, bữa cơm này có thể nuốt nổi ư?Cậu vẫn nên ngồi gần Ti Du thôi, ít nhất phải vững dạ tin tưởng.Ăn bữa sáng xong, bốn người liền ra cửa.Đến lúc phải đi, toàn bộ không khí lại trở nên kỳ lạ.Ngoại trừ Ti Du, ba người kia đều lái xe.Ban đầu Ti Du ngồi xe Tạ Hoàn bởi vì không phải chọn, sau đó vị trí của Lộc Minh thoải mái, nên cậu lựa chọn ngồi xe Lộc Minh.Nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy xe điện của Ti Nguy Lâu thoải mái hơn đó nha.Cậu bỗng nhiên nghĩ đến chiếc xe đã được sửa lại kia của Thẩm Ngộ Bắc, họ còn bảo tốt, muốn mang chiếc xe này của Ti Nguy Lâu đến nhờ bố của Thẩm Ngộ Bắc cải tạo lại nữa đấy.Nghĩ đến đây, cậu lập tức nói.“Ti Nguy Lâu, xe này có thể sửa không? Sửa thành loại có hình dáng ngầu lóa mắt giống xe máy ấy, loại đấy tốc độ cũng nhanh hơn xe điện bình thường.”Ti Nguy Lâu nhướng mày, đang chuẩn bị đồng ý, lại nghe được câu tiếp theo của Ti Du.“Thẩm Ngộ Bắc nói bố cậu ta biết sửa, tôi từng ngồi xe đã cải tạo một lần rồi, ngầu lắm!”Ti Du rất vui vẻ chia sẻ trải nghiệm của bản thân, nhưng ở đây chỉ có một mình Tạ Hoàn tung hứng với cậu.“Thật hay giả thế! Một người vị thành niên như cậu ta mà cũng lái loại xe đấy à?" Tạ Hoàn sốc.Ti Du vỗ đầu cậu ta: “Đương nhiên có thể rồi!”Trong lúc nhất thời, Lộc Minh không biết là nên thấy vui vẻ vì Ti Nguy Lâu bị đè đầu hay là nên tức giận vì Thẩm Ngộ Bắc dám lẳng lặng thần không biết quỷ không hay giao hẹn với Ti Du nữa.Cậu ta nhìn về phía Ti Nguy Lâu, phát hiện đối phương vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không hề lay động kia.Ngón trỏ của Ti Nguy Lâu ấn ấn tay lái, sau đó nói với Ti Du: “Cậu nói là được, lên xe đi.”“Yes!" Ti Du vui vẻ.Cậu liếc nhìn qua Lộc Minh đang đứng im lặng một bên, bỗng nhiên cảm thấy mình rất không đáng mặt bạn bè.Hôm qua cậu còn vui tươi hớn hở lân la đi nhờ xe người ta, bây giờ mới qua một đêm thôi, cậu liền đến lân la nhờ cậy ôm ấp xe điện, tổn thương lòng người đến mức nào chứ? Chẳng khác nào một tên đàn ông tệ bạc đứng núi này trông núi nọ cả.Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Tôi vẫn nên ngồi xe Lộc Minh xe thôi, hôm qua đã nói trước mất rồi.”Lộc Minh kinh ngạc vui mừng nhìn về phía Ti Du, khóe môi không nhịn được giương lên.Ti Nguy Lâu nhìn liếc qua chỗ ngồi trên xe Lộc Minh, sau đó lại lấy ra một cái đệm thật dày đưa cho Ti Du từ giỏ xe, nói: “Vậy lại lót thêm một lớp đi, hôm nay thời tiết hơi lạnh.”“Được." Ti Du nhận lấy, để lên chỗ ngồi trên xe của Lộc Minh, sau đó liền ngồi lên.Chờ sau khi cậu ngồi vững rồi, Ti Nguy Lâu liền đội mũ bảo hiểm lên, vặn xe đi trước.Tạ Hoàn cười nói: “Anh Du, cậu ta đối với cậu khá tốt đấy chứ, cứ như cưng chiều con trai í.”“Cút đi." Ti Du cười mắng.Lộc Minh giương mắt nhìn bóng dáng Ti Nguy Lâu, vẻ mặt nghiêm túc.Cái người tên Ti Nguy Lâu này đúng là hành động không theo lẽ thường gì cả, trận này nhìn như là Lộc Minh thắng, nhưng trong lòng Lộc Minh lại chẳng thoải mái tí nào.Chỗ ngồi trên xe cậu ta đã cố ý để một tấm đệm vừa dày vừa mềm rồi, căn bản không cần đặt thêm một lớp đệm của Ti Nguy Lâu nữa!“Đợi gì nữa thế?" Ti Du nghiêng đầu nhìn Lộc Minh.Lộc Minh theo bản năng quay đầu lại, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp phóng to của Ti Du, hô hấp của cậu ta suýt chút nữa ngừng lại.Ti Du duỗi tay huơ huơ ở trước mắt cậu ta, nói: “Ngáo rồi hả?”Sau khi lấy lại tinh thần, Lộc Minh hoảng loạn quay đầu lên, nói: “Đi đi đi.”Cả một đoạn đường đi, trái tim cậu ta đập điên cuồng, ngay cả sự cảnh giác và tức giận lúc nãy cũng biến mất luôn, khắp đầu óc chỉ còn hình dáng Ti Du ngồi phía sau cậu ta, đang nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta.Aaa! Cậu đáng yêu quá đi mất!—— Buổi tối lúc tan học, Ti Du và Ti Nguy Lâu cùng ở lại, Tạ Hoàn vui vẻ nhảy nhót đi tìm Bạch Thanh Thiển, làm vệ sĩ hộ tống người đẹp về nhà.Để lại Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc vẻ mặt lạnh nhạt trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn.Trong một ngày trời thu gió lạnh, hai người bọn họ đối mặt nhìn nhau, đồng thời hiểu ra một chuyện.Bây giờ kẻ thù lớn nhất của họ hình như không phải đối phương, mà là Ti Nguy Lâu - người vừa mới cướp Ti Du đi ngay trước mặt họ!Đáng sợ nhất chính là, Ti Nguy Lâu không chỉ có vị trí đặc biệt nhất đối với Ti Du, mà cậu ta còn ở cùng với Ti Du!Trong khi mấy người Lộc Minh đang vắt hết óc suy nghĩ muốn ở cùng Ti Du nhiều thêm một lát thì Ti Nguy Lâu lại có thể ở cùng một nhà với Ti Du!Hơn nữa, Ti Nguy Lâu còn từng vào phòng Ti Du! Lại còn là Ti Du chủ động mời đến!Trong nháy mắt, bọn họ đạt thành thỏa thuận ngừng chiến ở một phạm vi nào đó.Hai người chia nhau ra rời đi, vẻ mặt đều khó coi muốn chết.Ti Du không biết những điều này, cậu ngoan ngoãn đi theo Ti Nguy Lâu đến quán trà sữa, sau đó còn chuẩn bị cùng anh đi tìm quản lý xin từ chức.Ti Nguy Lâu lại không đưa cậu đi, mà là bảo cậu ngồi ở chỗ ngày trước vẫn luôn ngồi, sau đó liền cười nói: “Đợi tôi một lúc.”“Ồ.” Ti Du gật đầu.Bỗng nhiên, cậu lại túm lấy tay áo Ti Nguy Lâu, nói: “Đã nói là nghỉ việc rồi đấy, không được vì tôi không ở đấy liền bàn kế hoãn binh gì đâu.”Ti Nguy Lâu bật cười, giơ tay xoa xoa đầu của cậu trả lời: “Tuân lệnh.”Đợi