Ti Du khóc gần hết một tiết mới dừng lại được, khó khăn lắm mới đợi đến hết tiết ba.
Tan học cậu vội vàng đứng dậy định vào nhà vệ sinh rửa mặt.“Này, tránh ra.” Cậu không kìm được mà nấc lên.Ti Nguy Lâu: "...”Anh chậm rãi đứng lên, nhìn Ti Du cúi đầu che mặt, vội vàng đi tới bên cạnh cậu.Yếu ớt.Trong lòng anh đã dành chỗ cho Ti đại thiếu gia.Tạ Hoàn ngơ ngác suốt cả tiết học, nghe tiếng khóc xen lẫn tiếng nấc của Ti Du sau lưng, cả người đều như lọt vào trong sương mù, hoài nghi mình đang nằm mơ.Vừa hết tiết cậu ta liền vội vàng quay xuống nhìn, chỉ thấy Ti Du đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng học, cậu ta vội vã đứng dậy, đeo cặp chạy theo.“Anh Du?” Tạ Hoàn cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ti Du.Ti Du đánh cậu ta một cái vào ót, buồn bực hờn dỗi nói: "Câm miệng, đứng xa ra, đừng hỏi!”“Dạ dạ dạ!” Tạ Hoàn lập tức ngoan ngoãn, vào nhà vệ sinh cùng cậu, còn tri kỉ khóa trái cửa lại.Bởi vì là giữa giờ học, có rất nhiều người tới nhà vệ sinh, gần như Tạ Hoàn vừa mới đóng cửa, liền có tiếng gõ cửa, người nọ vội la lên: "Ai vậy? Sao lại khóa cửa?”Tạ Hoàn cười đáp: "Tạ Hoàn lớp A5, tôi trưng dụng vệ sinh trước, làm phiền bạn đến nhà vệ sinh ở phía tây.”Khi người nọ nghe thấy tên Tạ Hoàn, cho dù vội đến đâu cũng chỉ có thể rời đi.Ti Du xối nước lên mặt một lúc, sau khi cảm thấy hơi nóng trên mặt bớt đi một chút, liền đứng thẳng dậy nhìn vào gương.Đôi mắt, mũi và má của cậu đều đỏ trong gương, tóc mái ướt đẫm nước, cậu liền vén tóc đơn giản ra sau, lộ ra vầng trán mịn màng.“Cậu khóc thật à?!” Vẻ mặt Tạ Hoàn như gặp phải quỷ, không dám đến gần nhìn.Khuôn mặt của Ti Du tối sầm lại ngay lập tức, cậu nhìn Tạ Hoàn trong gương nói: "Biểu cảm của cậu là sao? Không phải là tớ chưa từng khóc bao giờ, khiến cho cậu bị dọa sợ như vậy sao?”“Đại ca!” Tạ Hoàn rú lên: “Cậu bị gì vậy! Lần cuối cùng tớ thấy cậu khóc là ở trường mẫu giáo đấy có được không?”“Chậc chậc.” Ti Du dụi mắt, nhìn gần trong gương, hỏi: “Tớ biểu hiện quá rõ ràng sao?”Tạ Hoàn gật đầu: "Lại không phải sao? Uy nghiêm của cậu chủ Ti sắp không giữ được rồi!”Ti Du nhíu mày, nghĩ nếu không thì nghỉ tiết học thứ tư.Dù sao tiết cuối cùng là môn hóa, từ trước đến nay giáo viên không thích cậu, cho nên cậu trốn đi cũng không sao.“Buổi sáng cậu còn chưa viết bản kiểm điểm trốn tiết, đừng nghĩ tới chuyện trốn tiết nữa.” Tạ Hoàn nói không nên lời.Ti Du sốt ruột nói: "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?Chẳng nhẽ để cho tất cả trường Trung học số một biết rằng Ti Du đã khóc vì Ti Nguy Lâu?”"Tất nhiên là không được." Tạ Hoàn suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Có cách! Anh Du, chờ tớ một lát, tớ sẽ trở lại ngay!”Nói xong cậu ta mở cửa chạy ra ngoài trong nháy mắt.Đến trước khi lớp học bắt đầu, cậu ta mới hổn hển trở về, và bí ẩn đưa một chiếc túi nhỏ không bằng lòng bàn tay cho Ti Du.“Đây là cái gì?” Ti Du nhíu mày, mở túi ra, lấy ra đồ bên trong với vẻ mặt cứng đờ.Tạ Hoan vẻ mặt tự hào: "Kính râm! Thế nào? Cậu có thể giải quyết được vấn đề rồi đúng chứ? Mau khen tớ đi!”Ti Du: "...!Hừ.”—— Ti Du và Tạ Hoan bước lên chuông và bước vào lớp, ngay lập tức nhận được sự chú ý của cả lớp.Người thầy già trên bục giảng đẩy cặp kính trên sống mũi, như thể không tin vào những gì mình nhìn thấy.“Oa!” Lộc Minh khoa trương vỗ tay: “Anh Du thật có khí chất, trông giống thầy xem bói ở cầu vậy.”Ti Du nghiến răng, khi đi ngang qua cậu ta liền hung hăng giẫm một cái.Đôi AJ mới toanh ngay lập tức xuất hiện một dấu chân, mặt Lộc Minh tái xanh.“Yo, đeo cái kính này khó nhìn đường quá, xin lỗi nha.” Ti Du chậm rãi nói rồi bước đến bàn.Ti Nguy Lâu liếc nhìn chiếc kính râm trên mặt cậu ta, vô cảm đứng dậy nhường đường.Chết vì sĩ.Anh có thêm một kiến thức về Ti Du.Giáo viên hóa học họ Lý, là một ông già hơn 60 tuổi.
Đáng lẽ ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng được nhà trường tuyển dụng lại vì chất lượng giảng dạy cao.Ông ấy không thích Ti Du, một cậu học sinh học kém, thường xuyên trốn học và không quan tâm tương lai của mình.“Ti Du, cậu làm gì đây?” Thầy Lý cau mày nhìn Ti Du, dạy cậu một bài học: “Đây là lớp học, tôi không quản được cậu, cậu cũng yên phận một chút cho tôi.”"Đeo kính râm đi học, cậu có hiểu tôn sư trọng đạo không?!”Ti Du cúi đầu trước bục giảng, thản nhiên nói: "Em xin lỗi thầy, dòng máu ma cà rồng của em đã thức tỉnh nên em không thể nhìn thấy ánh sáng, mong thầy tha lỗi.”Tiếng cười bị đè nén phát ra từ trong lớp, thầy Lý tức giận đến mức vỗ bàn giận dữ nói: "Cô cậu cười cái gì vậy! Có vui không!”Ông ấy lại chỉ vào Ti Du: "Ngồi xuống cho tôi, đừng làm mất trật tự của lớp!”“Vâng ạ.” Ti Du mỉm cười và đeo kính râm ngồi xuống.Cậu đeo kính râm, dựa vào lưng ghế ôm tay, thật sự là có chút độc địa.Có một số lớp học trong sân chơi đang học thể dục, Ti Du được xem một trận bóng đá miễn phí.
Ngay khi cậu đang chú tâm xem đá bóng, một cái gì đó đập vào sau đầu cậu.Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Minh đang nở nụ cười ác ý.Lộc Minh chỉ xuống đất, Ti Du nhìn xuống, phát hiện quả cầu giấy vừa rồi đập vào người cậu đã rơi xuống chân Ti Nguy Lâu.Cậu chỉ nhìn lướt qua, hoàn toàn không có ý nhặt nó lên.Lộc Minh rút một tờ giấy khác, viết vài chữ lên đó, lại ném cho Ti Du.Lần này, Ti Du mới bắt được nó.Chỉ là ngón tay của cậu vô tình chọc vào vai Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu không để ý đến cậu, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nhường chỗ cho cậu và Lộc Minh.“Hừ.” Ti Du không nhớ được gì, lặng lẽ trừng mắt nhìn anh qua kính râm, sau đó quay lại và mở tờ giấy ra.“Cậu chủ giả thích khóc nhìn điện thoại.”Trực giác của Ti Du biết không có gì tốt nhưng cậu vẫn lén lấy điện thoại trong túi ra.Trên WeChat, Lộc Minh đã gửi cho cậu một tin nhắn, không có thêm lời nào, chỉ là một liên kết đến bài đăng.“Sốc! Cậu chủ thật bắt nạt cậu chủ giả đến khóc!”Ti Du: "...”Cậu nhấp vào và lướt đi lướt lại, không có ảnh, cũng không đề cập đến tên của cậu và Ti Nguy Lâu, nhưng tất cả mọi người trong đây đều biết người được nhắc đến là ai.Mọi người trong topic đều ba hoa chích chòe về Ti Nguy Lâu, nào là