Tạ Hoàn ghé sát vào tai Ti Du, sau đó ra vẻ thần bí nói ra kế hoạch của cậu ta."Không được đâu." Sau khi nghe xong, Ti Du lập tức từ chối: "Tố cáo với thầy giáo là biện pháp dở nhất đó?”"Hơn nữa, bây giờ đi tố cáo cậu ta yêu sớm, sau đó anh Cố điều tra ra thư tình thì sao.
Như thế chẳng khác nào làm hại đến danh dự con gái nhà người ta rồi đấy?”Tạ Hoàn khẽ gãi đầu: "Cũng hợp lý đó!”"Thôi quên đi, cậu cũng không đáng tin gì cả." Ti Du không nói gì: "Cậu đừng đề xuất cho tớ mấy ý kiến tồi như thế nữa.
Cứ để tớ tự suy nghĩ đi.”Tạ Hoàn làm bộ thở dài: "Ôi chao! Rốt cuộc là lão Tạ tớ không xứng rồi!”"Ừ, cậu biết là tốt." Ti Du không quen khi cậu ta làm thế chút nào."Sao cậu lại như vậy chứ!" Tạ Hoàn mỉm cười khoác vai Ti Du.Hai người vừa đánh vừa nháo ầm ĩ đi đến quầy bán quà vặt.
Sau đó họ mua hai chai Coca Cola và quay về lớp học.Lúc trở về lớp, Ti Nguy Lâu cũng đã trở về.
Anh đang ngồi tại chỗ đọc sách.Lại tiếp tục đọc sách, chẳng phải học sinh giỏi như anh không cần đọc sách hay làm bài tập gì hết, sau đó vẫn dễ dàng đứng nhất à?Ti Du bĩu môi, xem ra thằng nhãi Ti Nguy Lâu này không được như vậy rồi."Này, tránh ra!" Ti Du đá xuống ghế của anh.Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên hỏi: "Sau khi cậu vào thì có còn đi ra nữa không?”"Làm gì?" Ti Du nhíu mày.Ti Nguy Lâu lạnh nhạt nói: "Tôi muốn giải đề, cậu đi ra đi vào như thế sẽ quấy rầy đến mạch suy nghĩ của tôi.”Ti Du nở nụ cười: "Cậu có bệnh à? Cậu làm bài tập thì liên quan gì đến tôi chứ? Chỗ ngồi của tôi ở bên trong, cho dù cậu không muốn thì cũng phải nhường!”Ti Nguy Lâu nhíu mày, tự thấy bản thân không nói lại được nên đành đứng lên để cậu vào.Ti Du ngồi xuống.
Chưa quá hai phút, cậu lại cố tình nói: "Tôi muốn ra ngoài.”"Chờ một chút." Ti Nguy Lâu không ngẩng đầu lên, bàn tay nhanh chóng kẻ các đường thẳng hình học.Ti Du uống một ngụm nước Coca Cola, không đến nửa phút lại tiếp tục nói: "Nhanh lên đi chứ! Tôi muốn đi vệ sinh!”Ti Nguy Lâu cũng không nói gì.
Anh không thèm để ý đến cậu."Tôi nói tôi muốn đi! Nhà! Vệ! Sinh!" Ti Du nói to, trong lớp có vài bạn học không về nhà giống họ cũng lặng lẽ nhìn qua bên này.Hai phút sau, trên diễn đàn trường học xuất hiện một bài viết: "Thật đáng sợ! Cậu chủ thật không cho cậu chủ giả đi vệ sinh!”Tạ Hoàn thầm lắc đầu, không nhịn được quay đầu lại nhìn.Ti Du nghiêng người nhìn chằm chằm Ti Nguy Lâu một cách hung ác.
Cả người cậu toát ra sát khí.
Mà Ti Nguy Lâu vẫn bất động như núi, quả thật là dũng sĩ!Thậm chí Tạ Hoàn còn có chút cảm giác kính nể anh.Ban đầu Ti Du cố ý chọc anh.
Nhưng không biết có phải buổi trưa lúc ăn mì uống quá nhiều nước hay không mà bây giờ cậu thật sự hơi buồn đi vệ sinh."Không phải! Tôi thật sự muốn đi vệ sinh mà, cậu nhường một chút đi." Khuôn mặt Ti Du càng lúc càng thối ra nhưng Ti Nguy Lâu vẫn không nghe thấy.Ti Du càng không được ra ngoài thì càng muốn đi vệ sinh.Cậu có chút gấp gáp, hai chân trở nên run rẩy khó chịu.Lúc này, Ti Nguy Lâu chợt nghiêng đầu nhìn cậu.
Tầm mắt anh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi dừng lại vào cặp đùi đang run rẩy rất rõ ràng của cậu.Cuối cùng, anh ném bút của mình xuống, sau đó đứng dậy với sự không kiên nhẫn.Ti Du phát cáu đứng lên, cậu ngoan cố nói: "Tôi chưa đi đâu!”Ti Nguy Lâu nhướng mày, nói: "Cho cậu một cơ hội nữa đó.”Ti Du rối rắm trong chốc lát thì từ bỏ.
Cậu xoay người nằm sấp trên bàn.
Không phải chỉ nhịn một chút thôi sao? Có gì không thể chứ!Người bên cạnh lại ngồi xuống, tiếng đầu bút viết lên giấy nghe rất rõ ràng.Năm phút sau, Ti Du nghẹn đến mức cả mặt đỏ lên.
Đôi chân cậu run rõ đến mức ngay cả Tạ Hoàn cũng nhận ra.Cậu ta không nhịn được muốn quay đầu định khuyên cậu tuyệt đối đừng nhịn đến hỏng đấy.Nhưng vừa nghĩ đến việc Ti Du không thể nào tỏ ra yếu thế trước Ti Nguy Lâu thì cậu ta đành nuốt lại lời định nói.Nhưng cậu ta không biết rằng, bây giờ Ti Du vô cùng hy vọng có người nào đó cho cậu một bậc thang bước xuống.
Cậu thật sự sắp không nhịn được nữa rồi!Ti Nguy Lâu ung dung đóng nắp bút lại.
Anh liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy được mái tóc mềm mại và cái gáy trắng như tuyết của thiếu niên.Không biết làm sao, đột nhiên anh nhớ tới dáng vẻ lúc sáng của thiếu niên, đôi mắt ửng đỏ, chóp mũi và môi cũng đỏ, trông cậu giống như bị người ta bắt nạt thật tàn nhẫn vậy.Không thể không thừa nhận, nhìn rất đẹp trai.Ti Nguy Lâu thu hồi ánh mắt, đứng dậy một lần nữa.
Anh không nói câu nào mà bước ra khỏi phòng học.Ti Du nghe thấy tiếng động nhưng không nhúc nhích.
Cậu chỉ sợ khi vừa ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp cảnh Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cười nhạo cậu."Anh Du anh Du! Nhanh lên đi! Cậu ta đi rồi!" Tạ Hoàn vội vã mật báo cho Ti Dư.Ti Du nhanh chóng đứng dậy, đẩy ghế của Ti Nguy Lâu làm phát ra một tiếng "Ầm", sau đó cậu chạy chậm vào nhà vệ sinh.Thậm chí cậu còn không vào phòng vệ sinh riêng.
Sau khi giải tỏa xong, cuối cùng đã được thoải mái.Khoảng chừng một phút nữa thôi, bộ dáng như thể suýt chút nữa thì bị nhịn hỏng rồi.Bỗng nhiên, cửa phòng trong cùng mở ra.
Theo bản năng Ti Du nhìn qua, một giây tiếp theo, cậu gần như muốn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.Ti Nguy Lâu thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt dời xuống một chút.
Bỗng nhiên anh bật cười một tiếng.Ti Du: "!”Có phải cậu đang bị cười nhạo không? Ti Nguy Lâu có ý gì chứ? Tại sao lại liếc xuống rồi nở nụ cười? Có phải đang khinh thường cậu không?Đủ loại suy nghĩ hiện ra trong đầu cậu.
Từ mặt đến cổ cậu đều ửng đỏ, không chờ cậu kịp mở miệng mắng người, Ti Nguy Lâu đã rửa tay đi ra ngoài..
.
.Suốt cả chiều hôm đó, Ti Du đều gục xuống bàn làm đà điểu.
Cậu nghĩ Ti Nguy Lâu đang cố ý, rõ ràng anh muốn đến nhà vệ sinh để cười nhạo cậu nên mới giả vờ nhường lối ra cho cậu.Hai người họ xem như đã kết thành thù! Bây giờ mặt mũi đã mất sạch, cậu phải nghĩ cách tìm lại đất diễn như trước mới được!Ti Du suy nghĩ vấn đề này hết cả buổi chiều.
Đợi đến khi tan học cậu vẫn còn suy nghĩ.Ti Nguy Lâu được tài xế trong nhà đón về.
Ti Du không muốn ngồi chung xe với anh nên cùng Tạ Hoàn cày rank, sau khi ăn tối xong mới chậm rãi đi về nhà.Lúc về đến nhà đã tám giờ tối, Ti Du vừa mở cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người đang ngồi trên sô pha.Ti Trọng Tấu, Triệu Diên và Ti Nguy Lâu.Họ đang trò chuyện vui