Sau khi nghĩ thông suốt, Ti Du lập tức không còn khó chịu nữa, lúc đối diện với mấy người họ cũng không còn cảm giác lúng túng.
Cậu suy nghĩ một chút vẫn cầm lấy tờ giấy vở truyền tin, viết mấy dòng chữ lên phía trên.
Cậu nói suy nghĩ của mình cho Ti Nguy Lâu biết.
Ý chính là tháng này cậu sẽ chủ động đi tìm hiểu rõ bọn họ, rồ nghiêm túc và cẩn thận chịu trách nhiệm trả lời cho mọi người biết đáp án.
Ti Nguy Lâu nhận vở lại, nhìn chằm chằm dòng chữ phía trên thật lâu.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh, chỉ đáng tiếc là vẻ mặt của Ti Nguy Lâu lại không thay đổi bất cứ cảm xúc gì.
Lú lâu sau, Ti Nguy Lâu mới cất vở đi, anh nghiêng đầu nhìn Ti Du, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa tóc dưới của cậu.
Tuy không nói gì, nhưng Ti Du cũng hiểu được Ti Nguy Lâu sẽ bao biện cho cậu làm như thế.
Lúc tan học, Thẩm Ngộ Bắc lại xuất hiện ngay ở cửa sau phòng học.
Ti Du nhìn thấy anh ta, lập tức nhấp môi dưới.
Ti Nguy Lâu liếc nhìn Ti Du, nói: “Anh về trước đây.
”“Ùm.
” Ti Du gật đầu.
Tạm ngừng một chút, Ti Nguy Lâu lại hỏi: “Em có về nhà ăn cơm không?”Ti Du cúi đầu dọn dẹp túi xách, nói: “Chắc là không.
”“Ừm.
” Ti Nguy lâu rủ mắt xuống, che đi tâm trạng dưới đáy mắt, nói: “Chú ý an toàn đấy.
”Ti Du lập tức gật đầu, sau đó Ti Nguy Lâu rời đi trước.
Những người khác đã quen vào buổi tối tan học, Ti Nguy Lâu với Ti Du không đi cùng nhau nên không để ý.
Mà lúc vừa mới tan học, Lộc Minh đã đứng lên, tư thế kia chính là ngày hôm nay cậu ta phải đi về nhà cùng với Ti Du.
Cậu ta trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Bắc, vừa nhìn lại về phía Ti Du, đầy tha thiết và mong chờ.
Ti Du đeo ba lô trên lưng, đi ngang qua bên cạnh cậu ta, toàn bộ quá trình vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cậu ta mà nhà nhạt nói: “Tôi sẽ đi cùng với Thẩm Ngộ Bắc.
”Nói xong, cậu đã đi ra cửa.
Mà Lộc Minh với Bùi Khuynh Thừa cũng giật mình đứng im tại chỗ, người này còn hoang mang hơn cả người kia.
Có ý gì đây?Sao Ti Du lại chọn đi cùng với Thẩm Ngộ Bắc?Thẩm Ngộ Bắc cũng như rơi vào trong mơ.
Ti Du đi tới trước mặt anh ta, cười nói: “Ngốc cái gì? Đi thôi.
”Thẩm Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, vội vàng cùng với Ti Du đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Ti Du, trong lòng vừa vui mừng lại vừa nghi ngờ.
Ti Du liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Có gì muốn nói thì đợi ra khỏi trường học đã.
”Thẩm Ngộ Bắc lập tức gật đầu.
Hai người ra khỏi lớp học, lại đi đến bãi đậu xe leo lên xe.
Ngày hôm nay, Thẩm Ngộ Bắc không lái mô tô đến mà lấy một chiếc xe được sửa chữa lại.
“Cậu ngồi không?” Thậm Ngộ Bắc hỏi cậu.
“Được chứ.
” Ti Du cũng không khách sáo, ngồi xuống phía trước.
Thẩm Ngộ Bắc ngồi xuống sau lưng cậu, nhận balo của cậu đeo lên lưng mình.
Hai người ra khỏi trường, Ti Du chủ động hỏi: “Cậu muốn ăn cơm cùng nhau không?”Thẩm Ngộ Bắc còn rơi vào mơ hơn cả lúc nãy, nhưng miệng còn nhanh hơn não, nói ngay: “Ăn!”Nói xong, anh ta lại thêm một câu: “Cậu muốn ăn cái gì?Tôi sẽ đến đó.
”Ti Du nhìn vẻ mặt của anh ta từ trong kính chiếu hậu, cảm thấy anh ta đang căng thẳng và nghi ngờ, lại nở nụ cười.
“Đồ nướng đi, đã lâu rồi không ăn.
”Hai người lập tức đi đến một nhà hàng đồ nướng rất nổi tiếng.
Cửa hàng này trang trí rất thuận phong thủy, trong nhà có một cái sân rất lớn, phòng trệt là phòng chính, trong sân dựng một cái lều thật to để tránh mưa, phía dưới còn có cái bàn gỗ thấp bé.
Vì cảnh quan đẹp, món ăn sạch sẽ, nên lúc mùa hè đến, mỗi này khách đều đến đây chất kính.
Đương nhiên dù bây giờ đã là tháng mười một, nhưng nơi này vẫn có rất nhiều người.
Chủ quán ở đặt ở bên ngoài lều lớn một tấm rèm nhựa, vừa lúc để chán gió lại không cảm thấy bị chật chội.
Hơn nữa, trên mỗi bàn đều có lò nướng nhỏ, rất giống như trong sân nhỏ ở nông thôn những năm bảy mươi, tám mươi.
Ti Du với Thẩm Ngộ Bắc tìm đến một nơi vắng người ngồi xuống, ở đây chính là sát bên tường phòng trệt, không có gió, ấm áp.
Gọi món ăn xong, hai người lại im lặng ngồi ở đó.
Ti Du rót nước nóng vào trong ly, nâng mắt nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc, cười nói: “Tại sao cậu không nói chuyện nữa?”Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười: “Tôi không dám, tôi sợ mình nói chuyện thì lời tiếp theo của cậu là muốn đoạn tuyệt với tôi.
”“…” Ti Du im lặng.
Vẻ cười trên mặt của Thẩm Ngộ Bắc cũng cứng đờ ra, anh ta nhìn Ti Du, cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp lấy, không thể nói ra được cái gì.
Kết quả xấu nhất đã tới rồi sao?Lúc trước, anh ta nói đùa là dù Ti Du có từ chối mình, thì anh ta giả vờ như không để ý.
Nhưng trên thực tế, đó là vì anh ta nhìn ra được Ti Du không thật sự ghét mình, cũng không thật muốn đoạn tuyệt với mình.
Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy thái độ của Ti Du rất nghiêm túc giống như là đã quyết định một chuyện quan trọng nào đó.
“Ti Du.
” Thẩm Ngộ Bắc thì thầm: “Cậu muốn nói cái gì cứ nói đi.
”Ti Du uống một hớp nước, sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nhìn về phía anh ta lần nữa, nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Tôi cảm thấy cứ tiếp tục như thế này sẽ không có gì tốt với tất cả mọi người chúng ta.
Vì thế nên tôi cảm thấy, mình phải làm một chút gì đó.
”Thẩm Ngộ Bắc nhìn cậu không nháy mắt, hai tay nắm thật chặt đầu gối mình, ngay cả cảm giác có đau hay không cũng chẳng cảm nhận được.
Ti Du nhấp môi dưới, lúng túng nói: “Cậu đừng thấy tôi quá thoải mái, tôi đã nghĩ làm sao để hiểu rõ các cậu một chút, rồi lại tiếp xúc riêng biệt một chút, nói không chừng một ngày nào đó tôi phát hiện bản thân đã động lòng với người nào trong số các cậu thì sao, phải không?”Thẩm Ngộ Bắc ngạc nhiên.
Anh ta trừng mắt, chần chờ nói: “Ý của cậu là… Muốn tiếp tục tìm hiểu tôi?”“Ừm.
” Ti Du cũng cảm thấy rất lúng túng, nhưng cậu không muốn gạt mình, nên đành nói rõ.
“Cậu cảm thấy tôi có lòng tham không đáy không, được nhiều người như thế theo đuổi còn chưa thỏa mãn còn muốn tìm hiểu một chút ấy?”Thẩm Ngộ Bắc lập tức nói: “Đương nhiên sẽ không rồi!”Trái tim nặng trĩu của anh ta như sắp dừng lại, cuối cùng đã có thể nhảy nhót lên tưng bừng lần thứ hai.
“Tôi ước gì cậu có thể nhìn tôi nhiều hơn mà.
”Anh ta nhìn Ti Du, đột nhiên nở nụ cười.
Cậu vươn tay che mặt, cười ra tiếng.
Cảm giác đau khổ tưởng bản thân cắt đứt hoàn toàn với Ti Du vừa nãy, lại giống hệt như cảm giác chết đi sống lại lúc này, làm sao anh ta không vui được chứ!Ti du bị thái độ của anh ta làm chút ngốc.
“Tại sao cậu lại cười?”Người mình thầm thương lại muốn đi tìm hiểu đàn ông khác, chẳng lẽ đây không phải nên là chuyện rất đau lòng sao?May nhờ cậu còn cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Ngộ Bắc cười đủ, mới nâng mắt nhìn Ti Du lần nữa.
Trong mắt của anh ta còn sót lại ý cười.
“Ti Du, tôi thật sự rất yêu con mẹ nó nhà cậu đấy.
”Ti Du: “…”Mẹ ơi, hình như cậu đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngộ Bắc.
Vậy thì tốt rồi, với một người cẩn thận từng chút một, thì Thẩm Ngộ Bắc bây giờ mới chính là người mà Ti Du đã quen biết.
Hẩm Ngộ Bắc tỉnh táo tinh thần, vui mừng nhìn Ti Du nói: “Vậy ý của cậu chính