Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 80


trước sau


Sau khi nghĩ thông suốt, Ti Du lập tức không còn khó chịu nữa, lúc đối diện với mấy người họ cũng không còn cảm giác lúng túng.

Cậu suy nghĩ một chút vẫn cầm lấy tờ giấy vở truyền tin, viết mấy dòng chữ lên phía trên.

Cậu nói suy nghĩ của mình cho Ti Nguy Lâu biết.

Ý chính là tháng này cậu sẽ chủ động đi tìm hiểu rõ bọn họ, rồ nghiêm túc và cẩn thận chịu trách nhiệm trả lời cho mọi người biết đáp án.

Ti Nguy Lâu nhận vở lại, nhìn chằm chằm dòng chữ phía trên thật lâu.

Ti Du nghiêng đầu nhìn anh, chỉ đáng tiếc là vẻ mặt của Ti Nguy Lâu lại không thay đổi bất cứ cảm xúc gì.

Lú lâu sau, Ti Nguy Lâu mới cất vở đi, anh nghiêng đầu nhìn Ti Du, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa tóc dưới của cậu.

Tuy không nói gì, nhưng Ti Du cũng hiểu được Ti Nguy Lâu sẽ bao biện cho cậu làm như thế.

Lúc tan học, Thẩm Ngộ Bắc lại xuất hiện ngay ở cửa sau phòng học.

Ti Du nhìn thấy anh ta, lập tức nhấp môi dưới.

Ti Nguy Lâu liếc nhìn Ti Du, nói: “Anh về trước đây.

”“Ùm.

” Ti Du gật đầu.

Tạm ngừng một chút, Ti Nguy Lâu lại hỏi: “Em có về nhà ăn cơm không?”Ti Du cúi đầu dọn dẹp túi xách, nói: “Chắc là không.

”“Ừm.

” Ti Nguy lâu rủ mắt xuống, che đi tâm trạng dưới đáy mắt, nói: “Chú ý an toàn đấy.

”Ti Du lập tức gật đầu, sau đó Ti Nguy Lâu rời đi trước.

Những người khác đã quen vào buổi tối tan học, Ti Nguy Lâu với Ti Du không đi cùng nhau nên không để ý.

Mà lúc vừa mới tan học, Lộc Minh đã đứng lên, tư thế kia chính là ngày hôm nay cậu ta phải đi về nhà cùng với Ti Du.

Cậu ta trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Bắc, vừa nhìn lại về phía Ti Du, đầy tha thiết và mong chờ.

Ti Du đeo ba lô trên lưng, đi ngang qua bên cạnh cậu ta, toàn bộ quá trình vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cậu ta mà nhà nhạt nói: “Tôi sẽ đi cùng với Thẩm Ngộ Bắc.

”Nói xong, cậu đã đi ra cửa.

Mà Lộc Minh với Bùi Khuynh Thừa cũng giật mình đứng im tại chỗ, người này còn hoang mang hơn cả người kia.


Có ý gì đây?Sao Ti Du lại chọn đi cùng với Thẩm Ngộ Bắc?Thẩm Ngộ Bắc cũng như rơi vào trong mơ.

Ti Du đi tới trước mặt anh ta, cười nói: “Ngốc cái gì? Đi thôi.

”Thẩm Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, vội vàng cùng với Ti Du đi ra ngoài.

Anh ta vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Ti Du, trong lòng vừa vui mừng lại vừa nghi ngờ.

Ti Du liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Có gì muốn nói thì đợi ra khỏi trường học đã.

”Thẩm Ngộ Bắc lập tức gật đầu.

Hai người ra khỏi lớp học, lại đi đến bãi đậu xe leo lên xe.

Ngày hôm nay, Thẩm Ngộ Bắc không lái mô tô đến mà lấy một chiếc xe được sửa chữa lại.

“Cậu ngồi không?” Thậm Ngộ Bắc hỏi cậu.

“Được chứ.

” Ti Du cũng không khách sáo, ngồi xuống phía trước.

Thẩm Ngộ Bắc ngồi xuống sau lưng cậu, nhận balo của cậu đeo lên lưng mình.

Hai người ra khỏi trường, Ti Du chủ động hỏi: “Cậu muốn ăn cơm cùng nhau không?”Thẩm Ngộ Bắc còn rơi vào mơ hơn cả lúc nãy, nhưng miệng còn nhanh hơn não, nói ngay: “Ăn!”Nói xong, anh ta lại thêm một câu: “Cậu muốn ăn cái gì?Tôi sẽ đến đó.

”Ti Du nhìn vẻ mặt của anh ta từ trong kính chiếu hậu, cảm thấy anh ta đang căng thẳng và nghi ngờ, lại nở nụ cười.

“Đồ nướng đi, đã lâu rồi không ăn.

”Hai người lập tức đi đến một nhà hàng đồ nướng rất nổi tiếng.

Cửa hàng này trang trí rất thuận phong thủy, trong nhà có một cái sân rất lớn, phòng trệt là phòng chính, trong sân dựng một cái lều thật to để tránh mưa, phía dưới còn có cái bàn gỗ thấp bé.

Vì cảnh quan đẹp, món ăn sạch sẽ, nên lúc mùa hè đến, mỗi này khách đều đến đây chất kính.

Đương nhiên dù bây giờ đã là tháng mười một, nhưng nơi này vẫn có rất nhiều người.

Chủ quán ở đặt ở bên ngoài lều lớn một tấm rèm nhựa, vừa lúc để chán gió lại không cảm thấy bị chật chội.

Hơn nữa, trên mỗi bàn đều có lò nướng nhỏ, rất giống như trong sân nhỏ ở nông thôn những năm bảy mươi, tám mươi.

Ti Du với Thẩm Ngộ Bắc tìm đến một nơi vắng người ngồi xuống, ở đây chính là sát bên tường phòng trệt, không có gió, ấm áp.


Gọi món ăn xong, hai người lại im lặng ngồi ở đó.

Ti Du rót nước nóng vào trong ly, nâng mắt nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc, cười nói: “Tại sao cậu không nói chuyện nữa?”Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười: “Tôi không dám, tôi sợ mình nói chuyện thì lời tiếp theo của cậu là muốn đoạn tuyệt với tôi.

”“…” Ti Du im lặng.

Vẻ cười trên mặt của Thẩm Ngộ Bắc cũng cứng đờ ra, anh ta nhìn Ti Du, cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp lấy, không thể nói ra được cái gì.

Kết quả xấu nhất đã tới rồi sao?Lúc trước, anh ta nói đùa là dù Ti Du có từ chối mình, thì anh ta giả vờ như không để ý.

Nhưng trên thực tế, đó là vì anh ta nhìn ra được Ti Du không thật sự ghét mình, cũng không thật muốn đoạn tuyệt với mình.

Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy thái độ của Ti Du rất nghiêm túc giống như là đã quyết định một chuyện quan trọng nào đó.

“Ti Du.

” Thẩm Ngộ Bắc thì thầm: “Cậu muốn nói cái gì cứ nói đi.

”Ti Du uống một hớp nước, sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nhìn về phía anh ta lần nữa, nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu.

Tôi cảm thấy cứ tiếp tục như thế này sẽ không có gì tốt với tất cả mọi người chúng ta.

Vì thế nên tôi cảm thấy, mình phải làm một chút gì đó.

”Thẩm Ngộ Bắc nhìn cậu không nháy mắt, hai tay nắm thật chặt đầu gối mình, ngay cả cảm giác có đau hay không cũng chẳng cảm nhận được.

Ti Du nhấp môi dưới, lúng túng nói: “Cậu đừng thấy tôi quá thoải mái, tôi đã nghĩ làm sao để hiểu rõ các cậu một chút, rồi lại tiếp xúc riêng biệt một chút, nói không chừng một ngày nào đó tôi phát hiện bản thân đã động lòng với người nào trong số các cậu thì sao, phải không?”Thẩm Ngộ Bắc ngạc nhiên.

Anh ta trừng mắt, chần chờ nói: “Ý của cậu là… Muốn tiếp tục tìm hiểu tôi?”“Ừm.

” Ti Du cũng cảm thấy rất lúng túng, nhưng cậu không muốn gạt mình, nên đành nói rõ.

“Cậu cảm thấy tôi có lòng tham không đáy không, được nhiều người như thế theo đuổi còn chưa thỏa mãn còn muốn tìm hiểu một chút ấy?”Thẩm Ngộ Bắc lập tức nói: “Đương nhiên sẽ không rồi!”Trái tim nặng trĩu của anh ta như sắp dừng lại, cuối cùng đã có thể nhảy nhót lên tưng bừng lần thứ hai.

“Tôi ước gì cậu có thể nhìn tôi nhiều hơn mà.

”Anh ta nhìn Ti Du, đột nhiên nở nụ cười.

Cậu vươn tay che mặt, cười ra tiếng.

Cảm giác đau khổ tưởng bản thân cắt đứt hoàn toàn với Ti Du vừa nãy, lại giống hệt như cảm giác chết đi sống lại lúc này, làm sao anh ta không vui được chứ!Ti du bị thái độ của anh ta làm chút ngốc.

“Tại sao cậu lại cười?”Người mình thầm thương lại muốn đi tìm hiểu đàn ông khác, chẳng lẽ đây không phải nên là chuyện rất đau lòng sao?May nhờ cậu còn cảm thấy xấu hổ.


Thẩm Ngộ Bắc cười đủ, mới nâng mắt nhìn Ti Du lần nữa.

Trong mắt của anh ta còn sót lại ý cười.

“Ti Du, tôi thật sự rất yêu con mẹ nó nhà cậu đấy.

”Ti Du: “…”Mẹ ơi, hình như cậu đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngộ Bắc.

Vậy thì tốt rồi, với một người cẩn thận từng chút một, thì Thẩm Ngộ Bắc bây giờ mới chính là người mà Ti Du đã quen biết.

Hẩm Ngộ Bắc tỉnh táo tinh thần, vui mừng nhìn Ti Du nói: “Vậy ý của cậu chính

là bây giờ xem như, cậu đang hẹn hò với tôi đúng không?”Ti Du lúng túng gãi mặt mình, nói: “Nếu cậu muốn nói như thế thì cũng được.

”Một tay Thẩm Ngộ Bắc chống lên tay che trên môi của mình, nhịn một chút đã nhịn không được mà bật lên tiếng cười.

Nhìn anh ta cười như thế, Ti Du cũng nở nụ cười theo, mắng yêu: “Cậu cười cái rằm gì, tôi nói những chuyện này rất ngại ngùng.

”“Không cần ngại.

” Thẩm Ngộ Bắc cười nói: “Vậy chúng ta mau ăn đi, tôi đã sớm muốn đưa cậu đi đến một nơi.

Ti Du: “Nơi nào?”“Đến đó, cậu sẽ biết thôi.

” Hiện tại,Thẩm Ngộ Bắc cảm thấy cả cơ thể mình như bay lên trời, Hiện tại thời gian của Ti Du đều là anh ta!Anh ta hiểu ý của Ti Du, chính là muốn thử tiếp xúc.

Không sai với suy nghĩ của anh ta lắm, chỉ là Ti Du có chút thông suốt rồi thôi.

Ở ngay giờ phút này, càng là thử nghiệm thì ai trong họ cũng cần có độ hảo cảm của Ti Du càng nhiều hơn.

“Ăn cái này đi.

” Thẩm Ngộ Bắc gắp một cánh gà cho vào chén của Ti Du.

Ti Du bật cười: “Cậu tự ăn đi, đừng có quan tâm đến tôi.

”Cả đêm, Thẩm Ngộ Bắc không ngậm mồm lại được: “Hiện tại, tôi cần phải thể hiện tốt một chút, không thể cho người khác hạ thấp mình được.

“Nếu cậu im lặng, có thể tôi sẽ cho cậu thêm điểm đấy.

” Ti Du nói.

Thẩm Ngộ Bắc: “Đừng có lừa tôi, tôi dựa vào cái miệng này để đạt được thành công đấy.

”Nói xong, hai người cùng bật cười.

Tâm trạng của Ti Du cũng dễ chịu hơn.

Ti Nguy Lâu sẽ bao che cho suy nghĩ của cậu, thật sự chuyện này đã trong dự định của cậu, nhưng Thẩm Ngộ Bắc chấp nhận còn dùng thái độ nhẹ nhàng để trêu đùa với cậu, chính là chuyện Ti Du không dám nghĩ tới.

Có điều, bây giờ nhìn lại suy nghĩ của cậu có thể cũng vẫn như thế,e chí ít không để cho Thẩm Ngộ Bắc khó chấp nhận được thôi.

Tuy đối với họ như vậy vẫn là một sự tổn thương, nhưng ít ra đó là cơ hội cho họ, lúc này đúng là ngang nhau.


Sau khi cơm nước xong, Thẩm Ngộ Bắc đạp xe đưa Ti Du đến một con đường trong thành phố.

Hai người vào một khu mua sắm, sau khi chọn thang máy đi lên tầng hai trong lòng đất.

“Đi đâu thế?” Trước giờ, Ti Du chưa tới chỗ này.

Thẩm Ngộ Bắc cười nói: “Nơi tốt nhất để hẹn hò với Ti Du.

”Ti Du: “?”Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi còn mang theo ý cười không đàng hoàng như ngày thường, nhìn cũng chẳng có chút ý tốt nào.

Ti Du cảnh giác cách xa anh ta một chút, nói: “Cậu đừng có nghĩ đến chút gì về việc kia, tôi còn chưa trưởng thành đâu.

”Thẩm Ngộ Bắc: “… Cậu có bị bệnh không?”Anh giơ tay thử nhiệt của Ti Du một lúc.

Ti Du vỗ và bỏ tay anh ra, tức giận nói: “Đừng có chạm đầu tôi!”“Ặc.

” Thầm Ngộ Bắc không vui: “Thế sao Ti Nguy Lâu lại xoa đầu cậu được, còn tôi lại không?”Ti Du cãi lại: “Ai nói anh ta được, anh ta cũng không được.

”Thẩm Ngộ Bắc lập tức cười: “Đây là cậu nói, nếu để tôi thấy cậu ta sờ đầu cậu, thì tôi sẽ sờ cậu gấp đôi đấy.

”“Hừ.

” Ti Du hừ, bật cười: “Cậu cũng không thể trông tôi hai bốn trên hai bốn được.

”Thẩm Ngộ Bắc lý sự: “Cậu đừng giận tôi, nếu không một lúc nữa tôi không nhường cho cậu đâu!”“Nhường?” Ti Du nhíu mày: “Món đồ gì tôi còn cần cậu nhường cho tôi.

”Nói đến đây, thang máy đã đến nơi.

Hai người đi ra cửa, lập tức Ti Du bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Nơi này có thể nói thẳng là một thành phố dưới đất, mà còn là thành phố thuộc Cyberpunk*(*Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.

)Ánh đèn lạnh lùng quái dị, cảm giác giống mười phần với khu dân cư tương lai, còn có những đường hầm trong suốt trên không trung, trên bầu trời còn có những xe gắn máy với xe hơi nhỏ đi qua lại như trong phim khoa học viễn tưởng.

Khi hai người vào vào trong nháy mắt, còn có giọng nữ máy móc nói: “Xin chào du khách đến thành phố dưới lòng đất.

”“Má! Ti Du nhìn bốn phía: “Từ khi nào nơi này xây dựng lên, mà tôi không biết!”Thẩm Ngộ Bắc đứng bên cạnh cậu, cười nói: “Nhiều thứ cậu không biết lắm, sau này những nơi nào tốt như thế này, tôi sẽ dẫn cậu đi một lần.

”Ti Du gật đầu, vội la lên: “Được thì tốt quá, vậy chúng ta bắt đầu đi dạo từ đâu? Nơi này có thể làm mà nhỉ?”Cậu ngửa đầu nhìn Thẩm Ngộ Bắc, hai mắt long lanh, tóc mái hơi dài đã bị cậu cắt đi chỉ để lại những mái thưa thớt, làm nhìn cậu trẻ hơn vài tuổi.

Thẩm Ngộ Bắc cảm giác được tiếng tim đập của mình rất rõ ràng, nagy tại lúc này càng nặng, càng nhanh hơn!“Đi theo tôi.

”Anh ta nhịn không được đưa tay nắm lấy tay của Ti Du một đoạn, vừa buông ra lại dẫn cậu đi vào.

Ti Du không từ chối anh ta đụng chạm, điều này làm cho Thẩm Ngộ Bắc càng vui mừng, nụ cười trên mặt cũng càng rõ ràng.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Ti Du, thấy cậu tò mò quan sát bốn phía, màu sắc rực rỡ hồng điệp chiếu lên trên mặt cậu làm cho Thẩm Ngộ Bắc lần đầu tiên cảm nhận được từ “đáng yêu” trên người Ti Du.

Rất mới mẻ làm cho lòng anh ta mềm ra, càng làm cho trái tim anh ta tăng tốc hơn.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện