Lần đầu tiên Ti Du tới nơi này, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Không có ai có thể từ chối việc đặt mình trong cảm giác hưng phấn của thế giới tương lai, Ti Du cũng vậy.
“Trời ạ, tòa nhà này cao quá!”Ti Du ngửa đầu nhìn tòa nhà khoa học kỹ thuật khoảng mười tầng, nói giọng chấn động: “Tôi đã nói sao chỗ này chỉ đi xuống hai tầng mà thang máy lại đi lâu như vậy.
”Thẩm Ngộ Bắc giới thiệu nói: “Trong tòa nhà này đều là chỗ ở cho du khách, nếu thích có thể ở lại đây.
”“Thật không vậy?” Ti Du càng kinh ngạc hơn.
Thẩm Ngộ Bắc cười nói: “Tôi có một gian phòng ở chỗ này, chờ lát nữa tôi mang cậu đi xem.
”Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, hưng phấn nói: “Được, vậy bây giờ chúng ta làm gì?”“Đi theo tôi là được, tôi sẽ không bán cậu đi đâu.
”Thẩm Ngộ Bắc nắm nhẹ nắm tay, sau đó lại dắt tay Ti Du một lần nữa.
Cậu ta túm Ti Du chạy về phía trước, nói: “Đi nhanh, tranh thủ lúc đám học sinh tiểu học còn chưa đến.
”Ti Du chạy theo cậu ta, nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo có hình thù kỳ quái lướt qua, những người này hẳn đều là nhân viên ở đây.
Ý cười trên mặt Thẩm Ngộ Bắc căn bản không giấu nổi, mặc dù cách tay áo đồng phục nhưng có thể nắm được tay của Ti Du cũng đã làm Thẩm Ngộ Bắc vô cùng vui vẻ.
Hai người cùng nhau chạy một đường, lúc này Ti Du mới phát hiện nơi này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
“Chính là chỗ này.
” Thẩm Ngộ Bắc dẫn cậu đến chỗ một công trình kiến trúc thì dừng lại.
Đây là một gian phòng có cửa sắt dày nặng, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Phía trên cánh cửa có một cái biển lớn siêu vẹo có gắn đèn màu rực rỡ, viết ba chữ “Sân thi đấu”.
Có một người đứng ở cửa, cánh tay phải của anh ta giống như là cánh tay robot, còn những bộ phận khác là con người, cũng là nhân viên ở đây.
Anh ta nói: “Mời hai vị đưa chứng minh nhân dân ra, để lại tiền thế chấp.
”Thẩm Ngộ Bắc lấy chứng minh nhân dân từ trong túi đưa qua, sau đó lại đưa anh ta hai trăm đồng tiền thế chấp, tiếp đó dẫn theo Ti Du đi vào trong.
Cậu ta lại nắm lấy tay Ti Du lần nữa, nói: “Theo sát tôi, chỗ này rất nhiều người xấu.
”Ti Du bật cười nói: “Cậu dọa trẻ con đấy à?”Thẩm Ngộ Bắc cũng cười, nói: “Cậu còn không phải trẻ con sao, vị thành niên.
”“Xì.
” Ti Du bĩu môi.
Ti Du ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một đường hầm màu đen, cũng may xung quanh còn có rất nhiều đèn màu chiếu sáng, vô cùng có cảm giác khoa học kỹ thuật.
Còn có một chuỗi tiếng động ầm ĩ hưởng ứng truyền đến từ phía trước.
Đi không đến hai phút, Ti Du đã được Thẩm Ngộ Bắc dẫn theo đẩy ra một cánh cửa.
Trong nháy mắt cửa mở, tiếng động ầm ĩ kia rốt cuộc không ngăn được nữa, trực tiếp rót vào màng tai.
Không chờ Ti Du phản ứng, cậu lại phát hiện lỗ tai mình đã bị người dùng tay che kín.
Cậu ngẩn ra, nhìn về phía người bên cạnh.
Thẩm Ngộ Bắc đứng ở bên cạnh cậu, dùng đôi tay che lỗ tai cậu, đang cười với cậu.
Ti Du nhìn cậu ta, từ trên mặt cậu ta nhìn ra một chút cưng chiều, Ti Du lập tức nhìn ra chỗ khác.
Xong đời, suýt chút nữa cậu đã quên Thẩm Ngộ Bắc thích cậu.
Từ từ, chờ sau khi cậu thích ứng, Thẩm Ngộ Bắc mới chậm rãi bỏ tay ra.
Tiếng nhạc sống động và tiếng động ầm ĩ thật lớn làm cho mọi người đều run rẩy, tim Ti Du cũng run theo.
Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc đi về hướng đó, một sân thi đấu rất lớn xuất hiện ở trước mặt.
Đây là một cái sân hình chữ “Hồi” (*), một vòng bên ngoài là chỗ ngồi của khán giả, có lan can bằng sắt vây quanh, có khoảng năm sáu tầng, phải đi qua cầu thang mới có thể đi đến tầng khác.
(*) chữ Hồi: 回 Mà chính giữa là một sân thi đấu rất lớn, như là trũng ở giữa sân, nhìn qua rất đồ sộ.
Ti Du chạy đến bên cạnh khán đài, bám lấy lan can, nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, cậu khiếp sợ mà trừng lớn mắt.
Hai người máy khổng lồ đang vật lộn, các loại âm thanh va chạm chính là phát ra từ trên người bọn họ, những tiếng gào thét đinh tai nhức óc vô cùng phấn khích đến từ người xem ở hiện trường và những âm thanh thật lớn này.
Thẩm Ngộ Bắc đứng ở bên cạnh cậu, ghé sát vào bên tai cậu, nói: “Đây là hình chiếu thực tế ảo, không phải người máy thật.
”Ti Du vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hai người máy khổng lồ kia.
Mà Thẩm Ngộ Bắc đứng ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu.
Nhìn một lúc, cậu ta đến gần bên tai Ti Du, nói: “Có muốn đánh cược một trận không?”Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, Thẩm Ngộ Bắc ghé sát vào người cậu, Ti Du hét lớn bên tai cậu ta: “Đánh cược cái gì?”Thẩm Ngộ Bắc giải thích cho cậu: “Chỗ này được đi vào miễn phí nhưng có thể lên tầng trên cùng đánh cược xem hai cái người máy này cái nào thắng cái nào thua.
”Tiền đặt cược đều là 50 tệ, đánh cược thắng có thể lấy về 50 tệ của mình, còn có thể nhận được đồ lưu niệm là một mô hình người máy.
Thua cuộc thì không có gì hết.
Đương nhiên, vì không để cho người chơi quá chìm đắm vào cá cược, mỗi du khách chỉ có thể đánh cược một lần mỗi vòng đấu.
Ti Du suy nghĩ, vẫn là lắc đầu.
Thẩm Ngộ Bắc nhướng mày, cậu ta còn tưởng rằng Ti Du sẽ rất hứng thú với chuyện này.
Nhận ra sự khó hiểu của cậu ta, Ti Du nở cụ cười.
Cậu vỗ vai Thẩm Ngộ Bắc, tiến đến bên tai cậu ta nói: “Đánh bạc không tốt, không nên đánh cược đâu! Cậu cũng đừng chơi!”Nói xong, cậu lập tức vui vẻ.
Yết hầu Thẩm Ngộ Bắc trượt xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ti Du, tim đập như nổi trống.
Bây giờ cậu ta làm gì rảnh đi để ý có đánh cược hay không, toàn bộ cảm giác của cậu ta đều tập trung ở bả vai và bên tai chính mình.
Bộ dáng chủ động lại gần vừa rồi của Ti Du, cậu ta chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy tim đập nhanh sắp không chịu được.
Ti Du chỉ tập trung vào hai người máy trên sàn đấu kia, cũng không chú ý đến tầm mắt nóng cháy của người bên cạnh.
Xung quanh có rất nhiều người xem, còn có những người mặc đồng phục giống bọn họ, hẳn là trốn học đến đây xem náo nhiệt.
Sau khi kết thúc một trận đấu, Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc đi ra khỏi sàn đấu, lấy tiền cọc về.
“Tôi đã nói người máy màu xanh lam kia sẽ thắng mà.
” Ti Du cười cong mắt, nói giọng xem chưa đã thèm.
Thẩm Ngộ Bắc cười khẽ nói: “Lần đầu tiên tôi đánh cược đã thua rồi, sau đó lại đánh cược lại một lần thì thắng.
”Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, cảnh cáo nói: “Cậu cũng không được đánh cược nữa, đây không phải thói quen tốt.
”“Tôi biết.
” Thẩm Ngộ Bắc bật cười, nói: “Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao, hơn nữa loại đồ lưu niệm như mô hình này, có một cái là đủ rồi.
”Ti Du gật đầu: “Vậy còn tạm được, bây giờ chúng ta đi đâu tiếp?”“Đua motor đi.
” Thẩm Ngộ Bắc cười rộ lên, lại nắm lấy cổ tay cậu lần nữa, chạy về một hướng khác.
Khi tới nơi Ti Du mới biết motor mà cậu ta nói là loại motor một bánh vô cùng có cảm giác tương lai.
“Đội cái này vào.
” Thẩm Ngộ Bắc cầm một cái mũ bảo hiểm VR, nói với Ti Du: “Cậu ngồi lên xe trước đi, tôi đội cho cậu.
”“Được.
” Ti Du sải chân bước một bước lên motor.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn đùi cậu, nói: “Chân cậu dài thật.
”“Cũng thế thôi.
” Ti Du duỗi tay về phía cậu ta: “Mau, mũ bảo hiểm.
”Thẩm Ngộ Bắc buồn cười, đứng ở bên cạnh cậu, nói: “Cậu đừng nhúc nhích, tôi đội cho cậu.
”Ti Du lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Thẩm Ngộ Bắc giơ tay đội mũ bảo hiểm cho cậu, cẩn thận cài quai mũ giúp cậu, sau đó dùng đôi tay nâng mặt cậu cách mũ bảo hiểm, cười cười.
“Cậu cười cái gì?” Ti Du nói.
Thẩm Ngộ Bắc nhìn mặt cậu bị mũ bảo hiểm ép vào lộ ra một chút thịt mềm bên má, không nhịn được duỗi tay chọc chọc.
“Đệch!” Ti Du hất bay tay cậu ta, giận dữ nói: “Biến ngay!”Thẩm Ngộ Bắc cười càng vui hơn, cậu ta cũng đội mũ bảo hiểm lên, sau đó đứng ở bên cạnh Ti Du, nói: “Chụp một bức ảnh được không?”Ti Du liếc cậu ta một cái: “Chụp cùng nhau sao?”“Nếu không thì sao.
” Thẩm Ngộ Bắc lấy di động trong túi ra, tự đứng ở bên cạnh Ti Du nói: “Lại đây.
”Ti Du liền nghiêng đầu về phía cậu ra, mỉm cười.
Sau khi chụp xong, Thẩm Ngộ Bắc nhìn lại ảnh, cảm thấy Ti Du cười thật ngọt ngào, thật là đẹp mắt.
“Nhanh nhanh nhanh, đua một trận đi!” Ti Du giục cậu ta.
Thẩm Ngộ Bắc bất đắc dĩ nói: “Gấp cái gì, để tôi ngắm nhìn vẻ đẹp trai của cậu một chút không được sao?”“Không được, nhanh lên!” Ti Du nhấc chân đá cậu ta.
Cậu cưỡi motor, chân ở trên không, cậu đá một cái như vậy đúng vào eo Thẩm Ngộ Bắc.
Thẩm Ngộ Bắc ngẩn ra, cảm thấy nửa người đều hơi tê dại.
Cậu ta nhìn về phía Ti Du, sau đó gạt kính mũ bảo hiểm xuống, bước lên một chiếc xe máy bên cạnh Ti Du.
Sau đó hai người lại đi chơi rất nhiều nơi.
Ti Du cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, Thẩm Ngộ Bắc còn mua cho cậu một cây đường hồ lô có hình thù rất kỳ lạ để ăn.
“Chúng ta đi đâu tiếp vậy?” Ti Du cắn một ngụm đường hồ lô, phát hiện trừ việc có hình thù bên ngoài kỳ quái thì cũng không khác gì những cây đường hồ lô khác.
Thẩm Ngộ Bắc nâng cằm về phía tòa nhà chung cư rất cao đằng kia: “Đến nhà tôi xem không?”Ti Du nói: “Đi thôi.
”Hai người đi vào từ một cái cửa đơn, bước vào lập tức thấy thang máy, đi thẳng lên tầng chín, cửa mở ra chính là một hành lang màu trắng vô cùng lớn, hai bên đều là phòng ở.
Ti Du ăn hai viên ô mai trên đường hồ lô, sau đó giơ đường hồ lô hỏi Thẩm Ngộ Bắc: “Cậu ăn không?”Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, sau đó thò người qua trực tiếp cắn một quả sơn tra.
Ti Du: “…”Cậu thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Nhà cậu là căn nào?”Thẩm Ngộ Bắc không thích ăn ngọt nhưng viên sơn tra hôm nay, cậu ta lại cảm thấy ngon hơn bất cứ thứ gì cậu ta đã từng ăn trước đây.
“Ngay phía trước.
” Cậu ta dẫn Ti Du đi đến.
Sau đó cậu ta quẹt chứng minh nhân dân trên một cánh cửa phòng, cửa lập tức mở ra.
Đây là một căn phòng đơn không lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, có một chiếc giường, một cái giá sách, một cái máy tính và một cái toa-lét nhỏ, ngoài ra cũng không có gì khác.
“Lúc trước cậu ở chỗ này sao?” Ti Du thấy chăn được gấp chỉnh tề trên giường.
Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: “Lúc mới mở cảm thấy chỗ này khá thú vị nên từng ở hai buổi tối.
Sau đó hôm nào đi chơi muộn quá sợ làm ảnh hưởng đến bố mẹ, tôi cũng ở chỗ này.
”Ti Du gật đầu.
Cậu thấy cái cửa sổ sát đất ở mép giường kia, có thể trực tiếp nhìn ngắm một nửa thành phố ở chỗ này.
“Không có gì đẹp.
” Thẩm Ngộ Bắc nói: “Nhưng tôi mang cậu lên đây cũng không phải