Ti Du ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một túi khoai tây chiên, ngước mắt nhìn Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu điều chỉnh hình chiếu và hỏi: "Em muốn xem gì?”"Không xem kinh dị." Ti Du không hề che giấu chuyện mình sợ ma.Ti Nguy Lâu cười nói: "Vậy thì xem kinh dị đi.”Ti Du: "?”Cậu làm bộ đứng dậy và nói: "Em về đây.”"Đùa thôi." Ti Nguy Lâu ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Thế còn ‘Một thuở tình thơ’ thì sao?”Ti Du ngồi xếp bằng trên ghế sô pha và liếc anh một cái.Ti Nguy Lâu lại nói: "Vậy xem ‘Yêu em từ cái nhìn đầu tiên’?”"A." Ti Du lấy iPad từ tay anh, nói: "Em chọn bộ này.”Ti Nguy Lâu bật cười, rót cho cậu một cốc nước, sau đó đột nhiên nói: "Cái cốc mà tôi mang cho em hồi sáng đâu rồi?”Ti Du ngừng một chút.Chết, hình như cậu đã để quên ở trong xe của Lộc Minh.Ti Nguy Lâu cười một tiếng: "Không phải em quên uống đấy chứ?”"Đương nhiên là không.
Em đã uống hết sạch, không còn một giọt!”"Uống ngon không?”"Ngon lắm, không quá ngọt, còn có khoai môn viên.”Ti Nguy Lâu nhướng mày: "Vậy thì khi nào em định cầm chiếc cốc đến? Tôi sẽ làm cho em, để em mang nó đến trường.”Ti Du rũ mắt xuống chọn phim, thản nhiên nói: "Để ngày mốt em đến trường bảo cậu ta mang nó đến.”Ti Nguy Lâu mỉm cười: "Sao ngày mai em không đi lấy?”"Ngày mai em đi chơi với anh mà." Ti Du nghiêng đầu nhìn anh: "Hay là anh muốn em đi tìm cậu ta trước?”"Không muốn.”"Không muốn thì đừng nói chuyện, đừng quấy rầy em tìm phim.”"Được rồi." Ti Nguy Lâu nhìn cậu, trong lòng vừa thỏa mãn lại ngọt ngào.Ti Du của ngày mai hoàn toàn thuộc về anh, ngay cả một chút thời gian anh cũng không muốn chia cho người khác.Cuối cùng, Ti Du vẫn là tìm một bộ phim hài, dài hai tiếng rưỡi."Em không định thay quần áo à?" Ti Nguy Lâu hỏi.Sau khi bước vào, Ti Du không thay quần áo, vẫn mặc quần jean và áo hoodies."Suýt nữa thì em quên mất." Ti Du đứng lên, xỏ dép bước ra ngoài: "Vậy thì em thay đồ trước, tiện thể đi tắm một chút.”"Ừ." Ti Nguy Lâu gật đầu.Ti Du bước vào phòng, bật đèn lên và lại nhìn thấy bông hồng bên đầu giường.Ngày hôm qua bông hồng vẫn còn hơi héo, nhưng hôm nay nó có vẻ tươi tắn hơn.Ti Du qua xem thử.Là hoa hồng mới.Cậu nhớ đến bó hoa được cậu đặt dưới nhà, anh cũng muốn mang lên đặt ở đây sao?Quên đi, vẫn là nên để ở nhà ăn thôi.Ti Du tắm rất nhanh, sau đó chạy đến phòng của Ti Nguy Lâu trong bộ đồ ngủ của mình.Ti Nguy Lâu không có trong phòng, nhưng đèn ở tầng dưới vẫn sáng.Ti Du lại chạy ra ngoài và nhìn từ trên tầng xuống."Anh đang làm gì vậy?" Cậu gọi anh.Ti Nguy Lâu nói: "Tôi lấy một ít đồ.”"Ồ.”"Hôm nay em có muốn mang hoa mang về không?" Ti Nguy Lâu lại hỏi.Ti Du chớp mắt, cười nói: "Có thể bỏ vào chiếc bình mà anh đưa cho em được không?”Ti Nguy Lâu ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu nhìn cậu rồi nói: "Không thể.”Ti Du bật cười thành tiếng: "Sao anh keo kiệt thế?”Ti Nguy Lâu cũng cười, nói: "Có thể để trong bình hoa trong phòng khách được không?”"Được." Ti Du chắp tay chào anh và nói: "Cảm ơn anh, em sẽ không tự mình đi xuống đâu.”Ti Nguy Lâu bật cười.Ở vị trí của mình, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Ti Du, nhưng anh phát hiện bộ đồ ngủ trên người Ti Du chính là con thỏ trắng hồng mới xuất hiện hai lần nhưng lại khiến anh không thể nào quên.Anh cụp mắt xuống, bước nhanh đến cửa ra vào, tháo bó hoa ra, cắm vào bình trên bàn cà phê trong phòng khách.Sau đó, anh vào bếp và lấy một chiếc cốc nhỏ tròn trịa, có hình chú thỏ rất dễ thương.Hôm nay Ti Nguy Lâu đi trung tâm mua sắm thì thấy cái này, anh liền cảm thấy rất phù hợp với Ti Du.Anh tắt đèn, cầm chiếc cốc đi lên tầng, Ti Du đã không còn ở bên cầu thang.Ti Nguy Lâu trở lại phòng, vừa nhấc mắt thì thấy Ti Du đang nằm trên ghế sô pha.Quả nhiên cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ đó.Bộ đồ ngủ quá rộng khiến Ti Du vốn đã cao và có đôi chân dài, dường như lại thấp bé hơn một chút.Tóc cậu buông lơi nhẹ nhàng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt sáng.Ti Du cầm khoai tây chiên trong tay, lấy một miếng đưa vào miệng, sau đó cậu phát hiện Ti Nguy Lâu đang đứng ngẩn người ở cửa."Anh đang làm gì vậy, đồ ngốc?”Ti Nguy Lâu: "…”Vừa cất lời, vẻ đáng yêu lúc nãy của Ti Du đã biến mất, chỉ còn ngông cuồng và ngông cuồng.Anh bước đến và đặt chiếc cốc trước mặt Ti Du.Ti Du nghiêng người nhìn nó, ngạc nhiên nói: "Là trà sữa à? Anh lại pha cái mới hả?”"Tôi làm nó lúc chiều, mẹ và tôi uống một ít, còn thừa lại một ly.”Ti Du nâng cốc lên, nó vẫn còn nóng.Cậu phát hiện ra hình dạng của chiếc cốc: "Hình dáng của chiếc cốc này trông rất quen, đừng nói là nó cùng một bộ với bộ đồ ngủ mà em đang mặc đấy nhé?”Ti Nguy Lâu cười khẽ và bấm để bắt đầu bộ phim.Anh nghiêng đầu hỏi Ti Du: "Em có muốn tắt đèn không?”"Có." Hai mắt Ti Du sáng lên: "Vậy anh bật đèn ngủ lên đi.”Ti Nguy Lâu gật đầu, động tác nhanh nhẹn làm hết mọi việc, sau đó mang một chiếc gối ôm nhỏ màu xanh đậm cho Ti Du.Ti Du lấy gối ôm vào lòng, bộ phim cũng chính thức bắt đầu.Ti Nguy Lâu cũng mặc đồ ngủ, nhưng nó được làm bằng vải sa tanh màu xám và trông rất thoải mái, trái ngược hẳn với bộ trên người của Ti Du.Bộ phim tràn ngập tiếng cười, Ti Du cười không ngừng được, Ti Nguy Lâu cũng cười rất nhiều.Chẳng qua Ti Nguy Lâu chỉ cười nhẹ, nhưng anh cười vì xem phim hay bởi vì ở cùng Ti Du thì không thể nói chắc được.Xem phim xong, Ti Du chuẩn bị quay về phòng."Đi ngủ sớm một chút." Ti Nguy Lâu xoa đầu cậu.Ti Du gật đầu, nhưng ngay khi quay người lại và cất bước, cậu cảm thấy bộ đồ ngủ của mình bị ai đó kéo lại.Cậu quay đầu lại nhìn.Ti Nguy Lâu ngẩn ra, anh lập tức buông tay.Ti Du liếc nhìn đôi tai thỏ trên quần áo của mình, sau đó nhìn Ti Nguy Lâu, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn làm việc này lâu chưa?”Ti Nguy Lâu: ".
.
.
.
.
.”"Oa, anh thật biến thái." Ti Du tấm tắc ngợi khen.Ti Nguy Lâu chạm vào tai mình, cười nói: "Tôi chỉ tò mò về cảm giác.”"Vậy ngày mai em sẽ mua cho anh một cái." Ti Du cười rộ lên.Lúc sau cậu lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Hoa trong phòng của em là do anh thay à?”"Tôi đã nhờ mẹ thay nó chứ tôi chưa vào phòng của em.”Ti Du khiếp sợ: "Vậy lúc trước khi anh tặng chiếc bình, tấm thiệp đó cũng là do mẹ tặng?”"Ừm." Ti Nguy Lâu ho nhẹ một tiếng, nói: "Tấm thiệp đó thì không phải thế, mà mẹ cũng sẽ không mở ra xem đâu.”Ti Du cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Mẹ vẫn chưa biết anh có ý gì với em đâu, anh đừng biểu hiện rõ ràng quá.”Ti Nguy Lâu dừng lại, gật đầu."Được rồi, em trở về phòng đây." Ti Du xoay người nhanh chóng rời đi.Tầm mắt của Ti Nguy Lâu dừng ở phía sau cậu, anh không thể không nhìn chằm chằm vào cái đuôi thỏ đang run rẩy.Như vậy liệu có ngủ được không?Đêm nay, Ti Du ngủ rất ngon.Chỉ là cậu dậy rất sớm, rửa mặt xong xuôi vẫn chưa đến tám giờ.Cậu nhìn lên phòng Ti Nguy Lâu trước tiên thì phát hiện cửa đã mở, không có người ở trong.Ti Nguy Lâu vậy mà còn dậy sớm hơn cả cậu.Ti Du chạy xuống tầng, quả nhiên thấy người đang ở nhà ăn."Anh dậy mấy giờ thế?" Ti Du đến bên bàn ăn, cầm chiếc cốc thỏ nhỏ lấy nước.Ti Nguy Lâu nói: "Sáu giờ dậy, không ngủ được.”Sắp hẹn hò, đương nhiên anh không thể ngủ được.Ti Du uống một ngụm nước, không nói gì."Sao em dậy sớm vậy?" Ti Nguy Lâu ngước nhìn cậu.Ti Du nói: "Ngày hôm qua em ngủ sớm.”Ti Nguy Lâu nhướng mày, cúi đầu tiếp tục trộn các món ăn sáng."Anh thạo nhiều việc thế." Ti Du nhìn anh, không nhịn được cảm thán một câu.Ti Nguy Lâu liền cười: "Trước kia tôi chỉ ở một mình nên phải học mọi thứ.”Ti Du nói rất chân thành: "Anh vất vả rồi.”Ti Nguy Lâu ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục làm.Hai tô hoành thánh thịt tươi ngon lành nhanh chóng được chuẩn bị xong.Cắn một miếng hoành thánh, Ti Du kinh ngạc nói: "Món này không bị đông lạnh nhanh sao?”"Không, tôi đã làm nó khi tôi thức dậy vào buổi sáng.”"Trời đất." Ti Du nhìn anh, bội phục nói: "Anh thật lợi hại, sao anh không dạy cho em, thật tệ khi em luôn ăn đồ miễn phí của anh quá nhiều.”Ti Nguy Lâu bóc một quả trứng cho cậu, cười nói: "Tôi có thể làm được.”Ti Du ngừng một lát rồi cúi đầu im lặng ăn cơm, có chút muốn cười.Sau khi ăn xong, cả hai đi ra khỏi cửa.Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có nhiều gió lớn như ngày hôm qua, nhưng nhiệt độ không khí đúng là hơi thấp hơn so với thời gian trước.Ti Du mặc một chiếc quần dài, là quần jean xanh dày hơn, giày trắng và áo len trắng, cùng áo khoác bóng chày màu đen bên ngoài.Khi Ti Nguy Lâu thấy cậu mặc như vậy, anh chạy lên tầng thay một chiếc áo len đen, giày trắng và quần đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác denim màu xanh, cùng màu với quần của Ti Du.Ti Du liếc mắt nhìn anh, muốn cười nhưng nhịn không cười.Ti Nguy Lâu cong môi, nắm lấy tay Ti Du, nói: "Đi thôi, đi hẹn hò.”"Anh định đi đâu?" Ti Du bị anh kéo ra ngoài sân.Ti Nguy Lâu nói: "Chỗ nào cũng được.”Ti Du buồn cười nói: "Buông em ra trước đã.”Nắm tay nhau một cách quang minh chính đại như vậy, giống như những gì đang diễn ra."Đây là một buổi hẹn hò.”Đôi mắt của Ti Nguy Lâu rất sáng, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của anh giờ đã không thấy nữa, chỉ còn lại nụ cười rụt rè mà phấn khích.Ti Du vẫn rụt tay lại và nói: "Chúng ta đi leo núi đi.”"Được." Ti Nguy Lâu đồng ý ngay lập tức."Anh không hỏi đi đâu hả?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh.Ti Nguy Lâu liền cười: "Đâu cũng được.”Ti Du bật cười, vỗ vai anh: "Đi thôi, đi taxi trước.”"Ừm.”Bây giờ trời đang lạnh nên họ không thể đạp xe.Sau khi lên xe, Ti Nguy Lâu nhân tiện nói: "Có lẽ tôi cũng nên lấy bằng lái xe.”Ti Du nói: "Nếu vậy thì anh chờ em nhé? Em sẽ nhanh trưởng thành, chúng ta có thể cùng nhau thi.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn câuj, cười rộ lên: "Được.”Anh cứ nhìn Ti Du, như thể anh không bao giờ nhìn đủ.Ti Du bị anh nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng.Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đưa tay đẩy mặt Ti Nguy Lâu ra để nhìn phía ngoài cửa sổ.Ti Nguy Lâu bật cười, đưa tay nắm lấy tay cậu, không hề buông ra.Ti Du mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Tay cậu bị Ti Nguy Lâu nắm, trên ngón tay vẫn còn cảm giác lúc chạm vào mặt anh.Ti Nguy Lâu thường có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng làn da của anh ấy khá mềm mại.Ánh mắt của Ti Du hơi khựng lại và nhìn thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe.Khóe môi cậu vẫn nhếch lên.—— Sân leo núi nằm trong khu trò chơi ở bên trong nhà, rất lớn, bên cạnh còn có các trò chơi khác như bạt lò xo và bắn súng."Anh đã chơi bao giờ chưa?" Ti Du hỏi.Có nhiều kỹ năng leo núi, nếu là người mới sẽ không bắt đầu nhanh như vậy.Ti Nguy Lâu nhìn cậu trong khi đang mặc đồ bảo hộ, cười hỏi: "Tôi có nên nói rồi hay không?”Ti Du liếc anh: "Ăn ngay nói thật, đừng giở trò.”"Rồi." Ti Nguy Lâu giải thích nói: "Tôi đã chơi với các bạn cùng lớp ở thành phố Lâm vài lần trước đây.”"Bạn của anh ấy hả?" Ti Du hỏi.Đã rất lâu rồi, Ti Du chưa bao giờ thấy anh đề cập đến bạn bè nào cả.Ti Nguy Lâu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xem như là vậy, nhưng sau này không liên lạc nữa.”"Tại sao?”Ti Nguy Lâu nhận lấy đồ bảo hộ trên tay Ti Du và đeo vào khuỷu tay mình, nói: "Bởi vì người cậu ấy thích lại tỏ tình với tôi.”"Hả?" Ti Du kinh ngạc nói: "Cẩu huyết thế sao?”Ti Nguy Lâu ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: "Ừ.
Anh ấy là người bạn duy nhất mà tôi coi trọng.”Ti Du nhìn anh, không nói nên lời.Sau khi Ti Nguy Lâu giúp cậu đeo đồ bảo hộ lên cánh tay xong, Ti Du cũng giúp anh đeo đồ bảo hộ lên tay.Ti Nguy Lâu cụp mắt xuống, nhìn mái tóc của Ti Du, đưa tay còn lại lên xoa đầu cậu, cười nói: "Em đau lòng vì tôi sao?”"Có cái rắm!" Ti Du giương mắt trừng anh.Ti Nguy Lâu bật cười, bàn tay hơi đi xuống, nhéo gáy cậu rồi nói: "Còn nói tục.”Ti Du rụt cổ, kéo tay anh xuống, nói: "Đừng động tay động chân.”Cả hai bước đến một bức tường leo núi đơn giản hơn, trước tiên khởi động cho nóng người.Nhân