Quy tắc leo núi lần này là ai lên đến đỉnh đầu tiên sẽ thắng.Ở đỉnh tường có một camera chiếu vào mép trên cùng của tường, chỉ cần ai đó chạm vào là có thể chụp ảnh được, nếu cuối cùng mà có thành tích gần giống nhau thì vẫn có thể xem phát lại.Nghe tin ở đây có các hoạt động và cuộc thi, nhiều người từ các địa điểm khác cũng đến góp vui.Nhân viên công tác duy trì trật tự.Ti Du thả lỏng cổ tay, cậu ngước nhìn lên đỉnh tường cao cao, háo hức muốn thử.Ba người kia cũng không dễ đối phó, nhưng lần này Ti Du nhất định phải thắng, cậu muốn lấy được con thỏ lớn kia."Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Nhân viên công tác hỏi.Ti Du và mọi người gật đầu, vào tư thế leo núi tốt nhất.Nhân viên công tác lập tức đếm ngược và hô to: "Bắt đầu!”Trong tích tắc, bốn người bọn họ đều lao đi, khán giả vây quanh phát ra tiếng kinh ngạc.Bởi vì tốc độ của họ quá nhanh, gần như là ngang nhau."Ti Du cố lên!" Không biết ai đã hét lên đầu tiên, người xem xung quanh liền bắt đầu gọi tên Ti Du.Ti Du mím môi, nín thở leo lên phía trên.Luận về lực cánh tay, Ti Du không thể sánh với Ti Nguy Lâu, luận về kỹ năng, cậu lại không thể sánh với Bùi Khuynh Thừa và Cố Triều.Nhưng Ti Du lại hơn hẳn về cơ thể cứng cáp, tay chân thon dài, thân thể phối hợp nhịp nhàng, cậu leo lên không hề hoảng sợ, ngược lại có vẻ thoải mái nhất.Ti Du không thể nhìn thấy gì khác, chỉ có một mục tiêu đi lên, bên tai là những tiếng reo hò phấn khích của khán giả.Khoảng cách này rất dài, và cự li giữa mỗi điểm bám cũng rất lớn, đòi hỏi sức mạnh của cánh tay, sức bền và kỹ năng.Cố Triều bình thường không rèn luyện nhiều, cũng không thực sự muốn cạnh tranh với mấy đứa trẻ, vì vậy anh đã giảm tốc độ trước.Mặt khác, ba người còn lại vẫn leo về phía trước với tốc độ gần như ngang ngửa, đám đông thậm chí còn thích thú hơn, nhiều người còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.Trán Ti Du bắt đầu đổ mồ hôi, lòng bàn tay có chút đau, nhưng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi leo lên không ngừng, ngay cả tiết tấu cũng lộn xộn.Leo núi là môn thể thao sở trường duy nhất của Bùi Khuynh Thừa, kỹ năng của cậu kỳ thật rất tốt, chưa bao giờ thua khi thi đấu với những người khác trước kia.Nhưng bây giờ, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, thân thể vẫn thuần thục leo lên trên.Từ góc nhìn của cậu có thể thấy được vẻ mặt căng thẳng của Ti Du, trông thực sự rất nghiêm túc.
Tầm mắt của Ti Du dán chặt vào phía trên, mồ hôi từ từ chảy xuống qua khuôn mặt của cậu.Cậu muốn giành chiến thắng, Bùi Khuynh Thừa đã nhìn ra điều đó.Nhưng ở phía sau, không chỉ có trận đấu giữa cậu và Ti Du mà còn có Ti Nguy Lâu.Bùi Khuynh Thừa không muốn thua Ti Nguy Lâu!Bài kiểm tra hàng tháng lần này cậu kém Ti Nguy Lâu có hai điểm, hạng nhất hàng năm đã được trao cho người ta, nên hiện tại, ở lĩnh vực sở trường, Bùi Khuynh Thừa không thể lại thua anh.Cậu hạ quyết tâm, tốc độ càng nhanh hơn.Thấy Bùi Khuynh Thừa tăng tốc, Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng đồng thời tăng theo.Tiếng hò reo bên dưới càng lúc càng lớn.Ti Nguy Lâu chỉ biết leo trèo, nhưng kỹ năng của anh quả thật không đến nỗi nào, anh chủ yếu dựa vào sức mạnh cánh tay và sự phối hợp thuần túy.Chỉ là trong lúc bình thường thì tốt thôi, nhưng gặp phải cuộc cạnh tranh như thế này thì anh lại bị bất lợi.Ti Nguy Lâu nghiến răng, vẻ mặt cứng rắn.Anh muốn lấy được con thỏ đó và đưa nó cho Ti Du.Mặc dù nếu Bùi Khuynh Thừa là người chiến thắng cuối cùng, cậu cũng sẽ đưa con thỏ cho Ti Du, nhưng Ti Nguy Lâu không thể nhìn điều này xảy ra.Trong lòng anh, con thỏ đã là kỉ niệm chung giữa anh và Ti Du, anh không muốn người khác để lại thứ gì đó liên quan đến con thỏ trong kí ức của Ti Du.Ai cũng nghiến răng, dường như đều bán sống bán chết leo về phía trước.Đến cuối cùng, cả ba người họ đều toát đầy mồ hôi, gần như tất cả họ vừa cắn chặt răng vừa leo lên trên."A a a gần đến rồi gần đến rồi! Tiểu Du cố lên!" Các cô gái đứng trước dậm chân vì phấn khích.Từ bên dưới, thực sự không thể nhìn ra được bọn họ cách đích bao xa, cũng bởi vì bọn họ luôn tiến lên cùng lúc.Năm mét cuối cùng, hai mét cuối cùng, và còn kém điểm bám cuối cùng thôi!Ti Du nghiến răng, chân đạp một cái thật mạnh và đập tay phải vào phía trên bức tường đá.Ngay sau đó, Bùi Khuynh Thừa và Ti Nguy Lâu cũng vỗ tay, gần như là đồng thời.Cả ba người toàn thân đều toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng.Mặt Ti Du đỏ bừng, cổ họng cũng khô khốc.Giọng nhân viên công tác từ bên dưới vọng lên: "Trò chơi kết thúc!”Cùng lúc đó, cảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình TV LCD bên cạnh.Ba bàn tay đều là những đốt ngón tay trắng và dài, họ vỗ vào tường gần như đồng thời, nhưng sau khi phát chậm lại thì có thể nhìn thấy, người được chụp đầu tiên chính là Ti Du, sau nữa là Bùi Khuynh Thừa, sau đó mới là Ti Nguy Lâu.Ba người Ti Du từ trên cao chậm rãi đi xuống, sau khi đứng trên mặt đất, chân của Ti Du nhũn ra.Tất nhiên, hai người kia cũng không khá hơn.Các nhân viên đến giúp họ tháo móc an toàn, Cố Triều thì giúp Bùi Khuynh Thừa tháo nó ra.Cố Triều cười nhìn về phía Ti Du, nói: "Thật không thể ngờ, Tiểu Du vậy mà lại rất mạnh nhỉ.”Ti Du thở hổn hển, nghe thấy thế thì cười nói: "Anh Cố đừng xem thường em, sức mạnh từ việc luyện vũ đạo của em mạnh hơn các anh đấy.”"Đúng là như vậy." Cố Triều mỉm cười, vỗ vỗ vai Bùi Khuynh Thừa một lần nữa, nói: "Cuối cùng em cũng thua một lần rồi.”Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Hồi trước em cũng từng thua.”Sau khi gặp Ti Du, cậu dường như thua tất cả.Xét về độ yêu thích, cậu kém Lộc Minh một bậc, xét về sự mưu mô, cậu lại thua kém Thẩm Ngộ Bắc, còn so với Ti Nguy Lâu, ngay cả những thành tích mà cậu luôn tự hào cũng đều bị áp đảo hết lần này tới lần khác.Lần này, cậu cuối cùng đã chiến thắng.Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, Ti Du vừa cởi mũ bảo hộ, Ti Nguy Lâu đã lấy khăn để lau mồ hôi cho cậu ấy.Bùi Khuynh Thừa cụp mắt xuống, nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay.Rõ ràng cơ hội của họ đều là như nhau, nhưng cậu lại không bằng Ti Nguy Lâu.Rõ ràng cậu cũng có thể đưa khăn mặt cho Ti Du, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ ra việc đó.
Những điều cậu có thể nghĩ đến, ngoài việc dạy bù cho Ti Du, cố gắng thi đậu vào Bắc Kinh cùng Ti Du, thì cậu không thể nghĩ đến điều gì khác.Giống như việc Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đều có thể tìm cơ hội ở một mình với Ti Du, Bùi Khuynh Thừa lại hoàn toàn không biết cách chủ động như thế nào.Ti Du lấy khăn lau mồ hôi, tay chân run lẩy bẩy nhưng trong lòng đầy tự hào.Cậu đã thắng!Cậu biết mà, tế bào vận động của mình mạnh như vậy, làm sao có thể thua ba tên học sinh giỏi được!Các khán giả có mặt tại hiện trường đều hét to tên của Ti Du, tất cả điện thoại và camera hướng về phía họ chụp liên tiếp.Ti Du lau mồ hôi trên mặt, quàng khăn quanh cổ, đưa tay vuốt tóc về phía sau, để lộ ra vầng trán sạch sẽ.Một trận thét chói tai khác lại bùng nổ, rất nhiều cô gái đỏ cả mặt.Trong lòng họ, Ti Du vẫn luôn là chàng trai xinh đẹp, nhưng nhưng giờ đây, họ bỗng get được sự hoang dại và điển trai trên nguời Ti Du.Nhân viên công tác cười nói: "Xin chúc mừng Ti Du, cũng chúc mừng nhà tài trợ ô tô Phàm Trình của chúng tôi, người đã vô tình quẹt phải lưu lượng của Ti Du.”Nghe vậy, tất cả mọi người đều bật cười.Hôm nay tổng giám đốc của ô tô Phàm Trình tình cờ có mặt ở đây, nghe thấy vậy, ông ta từ một bên đứng lên và nói: "Phí quảng cáo sẽ được trả cho Tiểu Du.”Ti Du ngạc nhiên nhìn về phía ông ta, đang định nói chuyện thì Cố Triều liền vỗ vai cậu.Sau đó, Cố Triều đi về phía người quản lý với một nụ cười, nói: "Tôi là thầy giáo của cậu ấy, hãy nói chuyện với tôi.”Ti Du liền mỉm cười, anh Cố rất đáng tin cậy.Nhân viên công tác cười nói với Ti Du: "Được rồi, vậy thì chú thỏ nhỏ xinh xắn này đã thuộc về quán quân của chúng ta.
Đồng thời, hy vọng Tiểu Du có thể giành được một thứ bậc tốt trong cuộc thi nhảy sắp tới.”Ti Du ngạc nhiên, nhìn nhân viên công tác và nói: "Cảm ơn".Nhân viên công tác là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cao ráo, ưa nhìn, có lẽ là người dẫn chương trình được ban tổ chức mời, nhưng vừa rồi mấy người Ti Du đã không để ý.Chỉ là cô ấy thực sự biết quá nhiều về Ti Du, khả năng cao là fan hâm mộ.Cô ấy gật đầu cười, và các cô gái vây xung quanh sân cũng hét lên vui vẻ: "Ti Du cố lên!”Ti Du hơi xấu hổ, quay sang họ nói: "Cảm ơn mọi người".Ti Nguy Lâu chậm rãi lau mồ hôi, tầm mắt vẫn dừng trên người Ti Du.Anh rất tự hào, Ti Du giỏi quá, cậu vốn nên được nhiều người yêu thích và mong đợi như vậy.Ti Du và anh nhìn nhau, chỉ sau một cái liếc mắt, anh lại ngoảnh mặt đi.Ti Du đi về phía tủ trưng bày bằng kính lớn, nhân viên công tác đã mở cửa cho cậu.Con thỏ to bằng nửa người được bọc trong một chiếc túi ni lông trong suốt, miệng túi hướng lên trên và một chiếc nơ bướm to màu hồng nhạt buộc quanh miệng.Ti Du đưa tay ra đón lấy nó rồi tiến về phía nơi vừa rời đi.Khuôn mặt của cậu vẫn còn hơi ửng đỏ, tóc cũng còn ướt.Quần áo của cậu màu trắng, lúc ôm một cái con thỏ lớn màu hồng nhạt như vậy, dường như người cậu trở nên mềm mại hơn, cũng biểu lộ rằng cậu rất ngoan, chẳng khác gì một chú cún nhỏ.Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ nhìn cậu đi tới, anh cảm thấy Ti Du rất đáng yêu, muốn nhìn lại lần hai.Nhìn đến khi cậu nhận lấy con thỏ Chỉ là, anh nhìn thấy Ti Du từng bước đi về phía mình.Sau đó, trước sự kinh ngạc của mọi người, Ti Du đưa con thỏ to kia tới trước mặt Ti Nguy Lâu.Cậu đỏ mặt nói: "Tặng anh.”Ti Nguy Lâu vô thức đưa tay lên ôm con thỏ, chiếc túi ni lông dính vào mặt anh, anh nhất thời không nhận ra Ti Du đang nói cái gì.Không ít người trong sân đều hét rầm lêm.Ti Du dường như còn nghe thấy một cái gì đó như "Giết tôi đi".Cậu có chút xấu hổ, vừa rồi đại não nóng lên nên cậu muốn làm gì là làm luôn, nhưng giờ đang ở chỗ đông người, sau khi nội tiết tố sinh ra do vận động cường độ cao tiêu tan hết, cậu bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.Ti Nguy Lâu hơi nghiêng đầu, ló đầu từ phía sau con thỏ, nhìn về phía Ti Du.Ti Du liếc anh một cái, sau đó nói: "Được rồi, phần thưởng đã lấy được, chúng ta đi nhanh đi.”Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, gật đầu: "Ừm.”Bên kia, Cố Triều đã thương lượng xong với tổng giám đốc, Ti Du còn chưa trở thành người phát ngôn, với lại lần này là trùng hợp, cho nên giá cả cũng không thể quá cao.Nhiều điều Cố Triều cũng chưa hiểu được, nhưng nguyên nhân khiến anh cắt đứt cuộc trò chuyện vừa rồi là vì anh sợ rằng ở trước