Sáu giờ tối, trời cũng đã tối hẳn.Mọi người lại tập hợp ở phòng khách tầng dưới, Ti Du vừa thay một cái mũ và khăn quàng cổ khác, bởi vì đồ buổi sáng bị ướt cậu giặt vẫn chưa khô.Bây giờ cậu đang đội chiếc mũ con thỏ nhỏ màu hồng nhạt, giống với chiếc mũ con thỏ lớn kia của Ti Nguy Lâu, khăn quàng cổ cũng là khăn len sợi to mềm mại màu hồng phấn.Chỉ có điều lúc này bản thân Ti Nguy Lâu lại đội một chiếc mũ con sói nhỏ màu xám, khăn quàng cổ màu xám trắng, nhưng bên trong bọn họ lại mặc giống nhau, đều là chiếc áo len màu đỏ.Sau khi mọi người tập hợp thì cùng nhau đi đến sân băng ở phía bắc, sân băng ở đây đóng cửa vào buổi chiều, bây giờ đã mở cửa.Ở trong này có rất nhiều người, có thể thấy máy sưởi ở khắp nơi, chỉ chính giữa sân băng là không có máy sưởi.Tuy vậy sân băng cũng không phải hoàn toàn trống trơn mà có hơn mười khối băng chạm khắc rất lớn, mười hai con giáp, tượng nữ thần, còn có các loại sản phẩm nghệ thuật mô phỏng hiếm lạ kỳ quái, vừa lớn vừa tráng lệ.Dường như trong những khối băng chạm khắc này được lắp loại đèn gì đó, lúc này mỗi cái đều phát ra các loại ánh sáng khác nhau, còn có vài chiếc đèn lớn chiếu sáng, màu vàng ấm áp và màu trắng, chiếu rọi khiến một khoảng sân băng trông giống như thế giới thần thoại.Đặc biệt là các du khách tới nơi này đều mặc trang phục ăn mừng, trên quần áo đều có các chi tiết lễ Giáng Sinh, khiến cho nơi này càng thêm giống chốn đào nguyên ngăn cách với nhân thế.Tất cả mọi người đều bị rung động.Nhóm Ti Du cùng tạo thành một vòng tròn, các khán giả khác cũng vậy, bọn họ từng người từng người một lần lượt đứng thành một vòng, vây quanh chính giữa sân băng.Vòng vây của bọn họ rất lớn, nơi này lại có nhiều khoảng trống rộng rãi, nhưng bởi vì nhiều người, cho nên mọi người vừa nói chuyện thì trong sân đã có vẻ rất náo nhiệt.Đợi không đến năm phút, tiếng nói của Đạt Luân đã truyền ra từ bốn chiếc loa thật lớn trong sân, hô to một tiếng: "Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!”Cùng lúc đó, ở chỗ cách hai thước bên ngoài vòng tròn được bao quanh bởi đám đông, hơn ba mươi chùm pháo bông lạnh đột nhiên nổ tung, âm nhạc vui nhộn làm nền cho bài phát biểu của Đạt Luân.Pháo cháy chiếu sáng cả sân băng!Đạt Luân cầm micro ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết xuất hiện từ trong bóng tối, sáu chú chó kéo xe đen trắng uy phong lẫm liệt chạy băng băng, chở theo Đạt Luân đi vòng quanh hai vòng ở bên trong.Sáu hoặc bảy bóng đèn sân khấu màu sắc khác nhau lấy ông ấy làm tiêu điểm.Mọi người hoan hô nhảy nhót.Ông ấy dùng tiếng Anh và tiếng Trung nói lời mở màn hai lần, sau đó ông ấy hô to chào mừng ban nhạc Mèo Rừng, mấy ánh đèn loang loáng chiếu vào từng vị trí ở giữa vòng vây trong sân, ban nhạc gồm bốn ca sĩ đường phố trở thành tiêu điểm của mọi người.Trong tiếng hò reo, một khúc hát “Bài ca chúc mừng Giáng Sinh” vui vẻ được hát xong, hâm nóng không khí toàn sân.Tạ Hoàn lấy điện thoại di động ra phát sóng trực tiếp, dường như rất hưng phấn dõi theo màn biểu diễn.Làn đạn điên cuồng oanh động, đều bị màn biểu diễn này chinh phục.Ti Du đứng ở bên cạnh cậu ta, Tạ Hoàn quay ống kính thẳng về phía Ti Du: "Anh Du, gửi lời chào đến mọi người đi.”"Xin chào những người bạn yêu quý của tôi!" Ti Du rất phấn khích.Làn đạn cười ha ha, cảm thấy rằng Ti Du như vậy thật hiếm thấy, hiếm thấy.Màn biểu diễn này vốn không có trình tự gì cả, người chủ trì hô lên tên ai thì là người đó, cùng một người được hô tên hai lần thì sẽ biểu diễn hai lần, tất cả mọi người đều vui đến mức phát điên.Thời điểm đến phiên Bạch Thanh Thiển, cô ấy bước tới gần chiếc đàn dương cầm màu trắng tinh thanh khiết rồi ngồi xuống.Cô ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, trên đầu đội đồ trang sức hình sừng hươu, tóc dài đen nhánh trên vai, đẹp giống như một bức họa.Tạ Hoàn quay gần sát vào cô ấy, nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Nữ thần của tôi quá đẹp ô ô ô!”Một khúc đàn dương cầm chấm dứt, Đạt Luân lại lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, chính là người bạn cùng lớp trình diễn ảo thuật kia.Bạn nam cùng lớp có dáng vẻ rất đẹp trai, sau khi cởi áo lông vũ ra mặc một chiếc áo bành tô.Cậu ta hài hước dí dỏm, vừa xuất sắc nói được hai thứ tiếng, vừa biểu diễn ảo thuật, cuối cùng còn biến ra một bó hoa hồng đỏ như lửa tặng cho ông chủ kiêm người chủ trì Đạt Luân.Mọi người lớn tiếng hoan hô, Đạt Luân điên cuồng hét lên bản thân mình muốn cong rồi.Sau đó ông ấy lại hưng phấn lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, là Bùi Khuynh Thừa!Bùi Khuynh Thừa đã lấy đàn violin ra, sau khi nhìn thấy ánh đèn chiếu vào trên người mình, cậu ấy bước tới trước mặt Ti Du, cởi áo lông của mình ra đưa cho Ti Du.Ti Du cầm áo giúp cậu ấy, cười nói: "Cố lên.”"Ừ." Bùi Khuynh Thừa dịu dàng nở nụ cười.Cậu ấy mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu, cũng không biết tìm ở đâu ra, có lẽ là vừa mới mua.Cậu ấy bước đến chính giữa sân băng, tất cả ánh đèn đều tắt dần đi, chỉ để lại một cột sáng màu trắng, nghiêng nghiêng chiếu vào trên người.
Trước người cậu ấy dựng một chiếc micro màu trắng tinh dùng để thu âm.Bùi Khuynh Thừa đứng đối diện với hướng của Ti Du.Cậu ấy ngước mắt nhìn Ti Du, sau đó đặt đàn trên vai, để cây vĩ lên dây đàn.Ngay sau đó, tiếng nhạc tuyệt đẹp của đàn violin truyền ra từ những chiếc loa thật lớn ở bốn phía, là khúc nhạc “Lương Chúc” kinh điển nhất!Vốn nên là bản giao hưởng do ban nhạc diễn tấu, nhưng Bùi Khuynh Thừa lại chỉ dùng duy nhất một cây đàn violin tấu vang.Cậu ấy đứng ở dưới ánh đèn, rất trầm tĩnh, khi thì nhắm mắt, khi thì ngước mắt nhìn về phía Ti Du.Buồn đến xé lòng, câu chuyện tình yêu đẹp nhưng bi thương khiến mọi người đều bị xúc động.Khúc nhạc kết thúc, Bùi Khuynh Thừa buông cánh tay xuống, nhìn về phía xa nơi Ti Du đang đứng.Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ti Du.Ti Du nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng tay lên vỗ, ngay sau đó, toàn sân vỗ tay như sấm dậy.Tay của Bùi Khuynh Thừa hơi run rẩy, trong lúc mọi người đang vỗ tay, cậu ấy bước đến bình tĩnh đứng trước mặt Ti Du, ngại ngùng nở nụ cười."Cậu quá lợi hại!" Ti Du khen không keo kiệt chút nào.Lúc này, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không cảm thấy có chút uy hiếp nào, mà lại có loại đau buồn giống như thỏ chết cáo thương.* Thỏ chết cáo thương: Một phép ẩn dụ cho việc đau buồn trước sự bất hạnh của đồng loại hoặc người có vận mệnh giống mình.Đạt Luân là người sống tình cảm, ông ấy cũng khóc khi nghe khúc “Lương Chúc” bi thương này.Lau lau nước mắt, ông ấy nói: "Thật sự rất cảm động, hy vọng tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều có thể nên duyên vợ chồng!”Toàn sân lại hò reo.Tiếp theo lại là hai ca sĩ đường phố, tiếng nhạc Rock bùng nổ vang vọng khắp sân băng.Ti Du đã thay xong giầy trượt băng, những tiết mục trước đó cũng gần biểu biễn xong, sắp đến lượt cậu."Hãy để tôi xem xem ai là người may mắn tiếp theo nào!”Ánh mắt của Đạt Luân đảo quanh sân, ánh đèn sân khấu cũng di chuyển theo ánh mắt của ông ấy."OK! Phía dưới xin hoan nghênh anh chàng đẹp trai của Trung Quốc chúng ta, Ti Nguy Lâu!”Ánh đèn sân khấu bỗng chốc chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.Khoảnh khắc thấy rõ Ti Nguy Lâu, trong sân vang lên những tiếng hô kinh ngạc không nhỏ.Không có cách nào, anh không chỉ đẹp trai, còn có một khuôn mặt giống với Thiên hậu quốc tế Triệu Diên đến bảy phần.Lực chú ý của Ti Du vẫn đổ dồn vào phần giới thiệu kia của Đạt Luân, anh chàng đẹp trai của Trung Quốc cái quỷ gì, cũng quá khôi hài rồi!Ti Nguy Lâu rủ mắt, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Ti Du, nhẹ giọng nói: "Cầm giúp tôi một chút.”Ti Du cầm lấy áo, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra cậu phát hiện Ti Nguy Lâu cũng mặc chiếc áo len màu đỏ kia.Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.Anh vốn nghĩ chỉ tùy tiện hát một bài là được, nhưng sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của Bùi Khuynh Thừa, Ti Nguy Lâu lại cảm thấy chỉ hát một bài thì không đủ.Vì thế, Ti Nguy Lâu bước đi hướng về phía chiếc đàn dương cầm được đặt trong sân.Đạt Luân kịp thời giới thiệu: "Trời ạ! Anh chàng đẹp trai này trước đó chỉ báo một bài hát, bây giờ lại chuẩn bị đàn dương cầm, hay là vừa đàn vừa hát đây?”"Các bạn trẻ Trung Quốc sao lại đa tài đa nghệ như vậy chứ!”Trong lúc ông ấy đang giải thích hai việc đó, Ti Nguy Lâu đã ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm.Anh mặc chiếc áo len đỏ rực, mang theo mũ con sói nhỏ và khăn quàng cổ đáng yêu.Anh bật micro được gắn trên đàn dương cầm lên, đây là chuẩn bị cho người hát.Đạt Luân lập tức nói: "Ồ! Xem ra cậu Ti Nguy Lâu của chúng ta chuẩn bị vừa đàn vừa hát, đây chính là một kỹ thuật khó nha!”Ti Nguy Lâu nhìn về phía Ti Du, Ti Du nở nụ cười với anh.Ti Nguy Lâu rủ mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.Ti Nguy Lâu hơi cụp mắt xuống, toàn sân tối sầm lại, chỉ có một cột sáng màu trắng chiếu vào trên người anh.Thiếu niên mặc áo len màu đỏ, đội mũ con sói nhỏ rõ ràng không hòa hợp với nhạc cụ đàn dương cầm này, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng, anh nhất định phải chơi đàn dương cầm!Nếu lúc này có camera full HD thì có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh đặt ở trên phím đàn, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, tiếng nhạc trong trẻo của đàn dương cầm phát ra theo đầu ngón tay hạ xuống.Ti Du kinh ngạc nhìn anh.Cậu không biết Ti Nguy Lâu học chơi đàn dương cầm lúc nào, nhưng không ngờ loại nhạc cụ như vậy lại rất phù hợp với anh.Đây là một ca khúc cũ kinh điển đã được biểu diễn trên toàn thế giới, tên là “Ngày Đông”, ca sĩ sáng tác ra nó có giọng hát ấm áp chữa lành, giai điệu cũng nhẹ nhàng bình thản nên rất nổi tiếng."Vào ngày tuyết đầu mùa rơi xuống ấy, anh nhìn thấy em nhẹ nhàng nhảy múa.
Tuyết đầu mùa bay lả tả, chúng ta đi vòng quanh nhân gian một vòng.”"Anh yêu sự lãng mạn của trời sao rực rỡ, càng yêu những ràng buộc không thể chia cắt cùng em.”Giọng hát của Ti Nguy Lâu rất dịu dàng, phối hợp với sự nhẹ nhàng của đàn dương cầm, khi tiếng nhạc cất lên, nháy mắt đưa tất cả mọi người vào một thế giới yên tĩnh và thanh bình.Ti Du biết Ti Nguy Lâu hát rất hay, nhưng mà ở một nơi như vậy và trong hoàn cảnh như vậy, nhìn thấy Ti Nguy Lâu ngồi ở dưới ánh đèn giống như phát ra ánh sáng, Ti Du vẫn cảm thấy cả người đều căng thẳng lên.Có chút kiêu ngạo, có chút vui mừng.Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn Ti Du.Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, dáng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt kia giống như tuyết mùa đông tan rã, biến thành một đầm nước xuân, dịu dàng và bao dung.Giai điệu của bài hát này là giai điệu duy nhất mà Ti Nguy Lâu có thể hát cùng đàn dương cầm, bởi vì trong những ngày sống cực khổ đó, anh chỉ dựa vào một chút âm nhạc dịu dàng như vậy mà cắn răng cố gắng chịu đựng được.Nhưng mà giờ phút này, anh lại vô cùng biết ơn những năm tháng ấy.Bởi vì đã trải qua, cho nên anh mới càng biết quý trọng và bảo vệ, Ti Du của anh, vào lúc không sớm không muộn, chính là khoảng thời gian vừa vặn ấy, gặp được anh.Nói cách khác, ở dưới tình huống bản thân anh đã chuẩn bị tốt, vận mệnh an bàn, anh tìm thấy Ti Du.Khúc nhạc kết thúc, toàn sân yên tĩnh không một tiếng động.Rất nhiều cặp đôi dựa sát vào nhau, hoặc là ôm nhau, hoặc là tay nắm tay, bọn họ đều đang lắng nghe tình yêu trong tiếng nhạc.Ti Nguy Lâu đứng lên, ở dưới ánh đèn sân khấu, trước ánh nhìn chăm chú của vạn người, một mạch đi đến trước mặt Ti Du.Ti Du ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng cười nói: "Thì ra anh còn có thể chơi đàn dương cầm à?”"Chỉ biết một bài này thôi." Anh nói.Ti Du nở nụ cười, anh cũng cười theo.Mọi người ở đây rốt cuộc phản ứng lại, vỗ tay nhiệt liệt.Ngay cả mấy người Lộc Minh bọn họ cũng đều vỗ tay.Quá phạm quy, vốn nghĩ rằng Bùi Khuynh Thừa khoa trương đã đủ dọa người rồi, không nghĩ tới Ti Nguy Lâu còn dọa người hơn so với cậu ấy.Lúc này, những người biết nội tình, tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thán nói: Không hổ là đứa con của Triệu Diên!Đạt Luân phục hồi lại tinh thần, hốc mắt đã ươn ướt, ông ấy hô lớn quá phạm quy, đám trẻ này quá phạm quy, sau đó lau nước mắt, nói: "Được rồi! Chúng ta mau thu lại cảm xúc tưởng niệm thôi.”"Kế tiếp là màn biểu diễn đặc sắc nhất trong chương trình của chúng ta, người biểu diễn vẫn đến từ Trung Quốc.”"Hoan nghênh con cưng mới của YouTube chúng ta, vũ công múa cổ điển thiên tài, Ti Du!”Mọi người kích động reo hò, rất nhiều người vốn không biết Ti Du sẽ đến đây, giờ phút này cũng kinh ngạc hô to.Rất nhiều người ngoại quốc đều lấy điện thoại di động ra quay chụp.Lần này tới đây thật sự là kiếm lời rồi! Đó chính là Ti Du!Ti Du đưa lại áo cho Ti Nguy Lâu, chỉ là Ti Nguy Lâu lại không mặc vào ngay mà cười nhìn Ti Du.Ti Du mím môi dưới, biết rằng anh muốn khoe khoang bọn họ mặc áo len giống nhau.Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác ra đưa cho Ti Nguy Lâu.Lúc này, việc hai người bọn họ mặc áo len giống nhau rốt cuộc cũng không giấu được nữa.Toàn sân truyền ra tiếng thét chói tai, xem ra còn có không ít fan CP của hai người bọn họ, Ti Du vui vẻ nghĩ."Đạt Luân, nhớ giúp tôi bật nhạc lên nhé." Ti Du cười nói một câu, sau đó trượt tới chính giữa sân băng.Mấy ngọn đèn sân khấu đuổi theo cậu, chờ sau khi cậu đứng ổn định, lại một lần, tất cả ánh đèn đều tối sầm lại, chỉ có một cột sáng trắng chiếu vào trên người cậu.Đạt Luân nhìn về phía cậu, Ti Du hướng về phía ông ấy gật đầu một cái.Hai giây sau, tiếng nhạc vang lên.Khúc nhạc dạo vang lên, là âm thanh của đàn cổ, ngay sau đó là tiếng chuông vang nhỏ, lúc sau lại là tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, tiếng gió thổi cây cối lay động, ánh nắng trời mưa, tất cả các loại âm thanh của thiên nhiên đều xuất