Ti Nguy Lâu nửa quỳ trên mặt đất, ôm cả người Ti Du vào ngực.
Người trong ngực vẫn khóc, bả vai run rẩy, không phát ra tiếng khóc, chỉ có tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.
Mặt Ti Nguy Lâu cọ cọ đầu cậu, ngực hơi đau.
Khi biết đêm nay Ti Du đã nói rõ ràng với những người khác, Ti Nguy Lâu kích động đến mức thức trắng cả đêm.
Nhưng hôm nay, khi anh thấy Ti Du múa trên sân băng, thấy cậu được mọi người chú ý, bỗng nhiên cảm thấy bản thân độc chiếm cậu, rất ích kỷ.
Mà người độc chiếm được cậu là anh không biết may mắn cỡ nào.
Vừa rồi anh ở phòng, khi nhìn thấy Lộc Minh cầm quà đi ra cửa, Ti Nguy Lâu chỉ biết gọi Ti Du lại.
Biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Ti Nguy Lâu không hề vui vẻ, thay vào đó là tâm trạng phức tạp, đau lòng, áy náy, thương tiếc… Anh vẫn nghĩ bản thân là người không có tình cảm mãnh liệt, nhưng sau khi gặp gỡ Ti Du, anh mới biết được, thì ra anh cũng có tình cảm mãnh liệt.
Trước đó, anh thấy Ti Du là người rất yếu ớt, cũng là người rất lương thiện, dường như là một cậu chủ nhỏ bị chiều hư, nhưng khi chân chính tiếp xúc, anh mới phát hiện, thực ra Ti Du là một người rất kiên cường, cũng rất dịu dàng.
Anh thần kinh thô, không nhạy cảm trong nhiều chuyện, nhưng theo bản năng sẽ không đâm vào nỗi đau của người khác.
Nhưng đôi khi, nhất là khi gặp phải chuyện gia đình, anh lại rất nhạy cảm.
Tiếp xúc càng lâu, tìm hiểu càng kĩ, tình cảm của Ti Nguy Lâu đối với cậu lại càng mãnh liệt.
Hiện tại, ôm Ti Du bất lực như vậy, Ti Nguy Lâu hoàn toàn không dám nói lời nào, cũng không biết nói gì để an ủi Ti Du.
Anh cũng chỉ có thể ôm cậu như vậy, dùng sức ôm.
Anh muốn cho cậu biết, cho dù đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ luôn ở đây.
Không biết khóc bao lâu, Ti Du cảm thấy mắt rất đau, đầu cũng rất đau.
Thế nhưng bỗng cậu phát hiện, hình như bản thân không khóc được, cảm xúc áy náy mãnh liệt vẫn còn, nhưng thực sự cậu không có nước mắt.
Từ khi không kiểm soát được tuyến lệ đến nay, dường như cậu luôn khóc, có đôi khi sẽ dừng rất nhanh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu khóc thống khoái như vậy, khóc đến mức tất cả các cảm xúc dồn nén trút ra ngoài.
Bên cạnh đã có một túi khăn ướt hết, Ti Du hít mũi, phát hiện mũi đã bị nghẹt.
Cậu ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là mặt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu nhíu mày, thái độ rất cẩn thận, trong mắt hiện rõ sự yêu thương.
Tim Ti Du mềm nhũn, giơ tay, ôm lấy cổ anh, chôn mặt ở ngực anh.
Ti Nguy Lâu lập tức ôm lại cậu, hai tay ôm eo cậu.
Vai anh rất rộng, ôm như vậy rất ấm áp.
Ti Du nhắn mắt lại, yếu ớt dựa vào ngực anh, tư thế vô cùng ỷ lại.
Cậu cảm thấy chưa bao giờ bản thân thoải mái như lúc này, còn có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng Ti Du ý thức được, thì ra, cậu đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi.
Chỉ muốn dựa vào ngực Ti Nguy Lâu như vậy, không muốn cái gì khác.
Không biết qua bao lâu, Ti Du đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng hít thở của cậu, Ti Nguy Lâu mới cẩn thận cúi đầu, nhìn mặt cậu.
Sau khi xác nhận cậu đã ngủ, Ti Nguy Lâu mới cử động đôi chân có hơi tê cua mình, anh duỗi tay để dưới đầu gối Ti Du, nhẹ nhàng ôm ngang cậu lên.
Đặt người xuống giường, sau đó Ti Nguy Lâu mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Ti Du khóc thật sự rất đáng thương, mắt, mũi đỏ bừng lên, môi có một vết rách, có dính vài vết máu, khi nãy cậu nhẫn nhịn không phát ra tiếng khóc nên mới cắn như vậy.
Ngực Ti Nguy Lâu như bị ai siết chặt, rất thương xót.
Anh vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Ti Du.
Ti Nguy Lâu nghĩ, về sau, tuyệt đối sẽ không để cậu khóc.
Sau một hồi, Ti Nguy Lâu mới thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra.
Màn hình hiển thị tin nhắn của Tạ Hoàn, hỏi anh Ti Du sao rồi?Ti Nguy Lâu trả lời cậu ta: [Đang ngủ]Dừng lại, anh nhắn thêm một câu: [Cảm ơn.
]Tin nhắn gần như đến trong nháy mắt, mang theo ý trút được gánh nặng: [Không sao là tốt rồi.
][Anh chăm sóc cậu ấy, tối nay em không về, ngày mai hai người dậy thì gọi em.
]Ti Nguy Lâu: [Được.
]Lúc sau, Ti Nguy Lâu đứng dậy, anh để điện thoại trên tủ đầu giường.
Sau đó, anh bước vào toilet, dùng nước ấm làm ướt khăn mặt của Ti Du, sau đó cầm khăn mặt đi ra, nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho Ti Du, rồi lau tay cho cậu.
Toàn bộ quá trình, Ti Du không hề tỉnh lại, ngủ rất sâu.
Ti Nguy Lâu đi cất khăn mặt, đi đến bên giường cẩn thận cởi áo ngoài của Ti Du, chỉ để lại chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Anh cũng cởi quần giúp cậu, chỉ để lại quần lót.
Ti Nguy Lâu không nhìn nhiều, sau khi cởi xong thì đắp chăn cho cậu, chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên.
Ti Nguy Lâu mặc áo phông và quần dài, bây giờ anh không định đi ngủ, chỉnh ánh sáng đèn thành ánh sáng ban đêm, sau đó ngồi dưới mặt đất bên cạnh giường Ti Du, hai tay đặt ở mép giường, cằm đặt ở cánh tay.
Anh nhìn sườn mặt của Ti Du, không biết nghĩ gì.
Một lát sau, anh không nhịn được, vươn tay sờ đầu cậu, cả người đều toát ra vẻ dịu dàng khó tin.
-Vừa tỉnh dậy, mắt Ti Du sưng phù lên, rất mất sức để mở ra.
Cậu nhìn trần nhà, khẽ thở dài.
Nhớ lại chuyện tối qua, cậu lại thở dài.
Rèm trong phòng đã được kéo lại, ánh sáng không thể lọt vào.
Ti Du mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn giờ đã thấy là ba giờ chiều.
Cậu thế mà ngủ gần hết ban ngày.
Ti Du từ từ ngồi dậy, dụi mắt, đầu óc vẫn hơi mơ hồ.
Cậu nhìn bên cạnh, Tạ Hoàn không ở, trong phòng cũng không có ai.
Cậu đứng dậy, duỗi eo, đi qua kéo rèm.
Vừa kéo ra, cậu mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Không biết đã rơi bao lâu, nhưng tầm mắt đã toàn màu trắng.
Kiến trúc mái vòm đã bị tuyết bao phủ, dễ thấy các đồ trang trí Giáng Sinh màu đỏ, màu hồng trên mái nhà hơn.
Quả nhiên có chút tuyết, càng có không khí Giáng Sinh hơn.
Tuyết rơi dày khắp nơi, mọi thứ như được bắt đầu lại.
Ti Du nở nụ cười.
Sau khi giải quyết được chuyện phức tạp của bản thân, bây giờ cậu thấy cả người đều thoải mái.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy đùi lạnh lẽo, cúi đầu thì phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng, phía trên là chiếc áo ba lỗ cậu mặc hôm qua.
Hoàn Tử này không biết thay cho cậu bộ đồ ngủ sao?Ti Du cười giễu cợt một tiếng, sau đó bỗng nhiên cứng đờ.
Đợi đã, tối qua sau khi cậu về, hình như không thấy Tạ Hoàn!Trí nhớ dần dần hiện lên.
Là Ti Nguy Lâu ở cùng cậu, lúc cậu ngủ, hình như cũng ngủ trong ngực Ti Nguy Lâu.
Vậy rồi cậu trở về giường bằng cách nào?Sau khi khóc xong, trên mặt cậu không hề dấp dính, vậy chắc chắn là có người lau mặt giúp cậu.
Còn có quần áo trên người cậu, không lẽ tất cả đều… Ngay lập tức, Ti Du cảm thấy xấu hổ.
Cậu cố gắng an ủi bản thân, chắc Ti Nguy Lâu không đến mức cởi đồ cho cậu?Bỗng nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra.
Ti Du nghĩ Tạ Hoàn trở về, không vội nhìn ra.
Nhưng giây tiếp theo, cậu và người ở cửa bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cứng đờ.
Ti Du: “!”Cậu lập tức xỏ dép lê chạy về phía giường.
Bịch, sau khi ngã xuống giường, cậu lập tức kéo chăn, trong nháy mắt kéo đến tận cổ.
Ti Nguy Lâu tạm dừng ở cửa hai giây, sau đó mới từ từ đi vào huyền quan.
Anh cầm một hộp giữ nhiệt, rất lớn, là cơm cho Ti Du.
Ti Du nằm trên giường nhìn anh, sau khi đối diện, Ti Du lại yên lặng kéo chăn lên cao, lúc này chỉ còn đôi mắt ở bên ngoài.
Ti Nguy Lâu cười khẽ, để hộp giữ nhiệt xuống bàn trà, sau đó bước đến ngồi xổm xuống bên giường cậu: “Dậy rồi thì ra ăn cơm.
”“! ”Thấy cậu không trả lời, Ti Nguy Lâu vươn tay kéo chăn xuống: “Sao vậy?”Ti Du nắm chặt góc chăn, giọng nói buồn bã: “Không sao!”Động tác của Ti Nguy Lâu dừng lại, sau đó bỗng nhiên nghiêng người, hai tay đặt ở hai bên gối đầu của cậu, dùng khoảng cách