Sau khi rời khỏi khu 9 Arnold, con thuyền lớn rẽ vào cảng Hoa Thủy Tiên, sau đó lại đi tàu điện ngầm vượt qua 14 Khu hoang mạc, đi đến khu 36 Bonita đã là việc của 3 ngày sau.
Khu 36 Bonita còn được xưng là bông hoa diễm lệ nhất Lan An - Thành phố của truyền hình và điện ảnh.
Thu Phong Ảnh có tiền có bất động sản, vì vậy vui ngất ngây dẫn Thẩm Thần Tinh đi làm vài thủ tục, mua vài thứ cần thiết rồi trực tiếp đến biệt thự của viện trưởng.
Căn biệt thự rộng 300m vuông này thiết kế theo kiểu hoài cổ, với màu sắc chủ đạo là trắng và nâu, trông hơi xưa cũ cổ kính, nhưng rất sạch sẽ, Thu Phong Ảnh đoán trước khi cô tới thì đã có người dọn dẹp.
008 hiển nhiên chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đeo kính vừa mua cố nén tò mò mà liếc nhìn xung quanh.
" Vào thôi.
Từ nay đây là hoàng cung của trẫm!"
Thu Phong Ảnh thấy vậy thì buồn cười.
Thẩm Thần Tinh lúc này cực kì giống bé mèo mới được chủ nhân thay ổ, có chút hiếu kỳ lại có chút cẩn thận mà rón rén bước vào nhà.
" Meo.
" Thẩm Thần Tinh gật gật đầu như tán đồng.
" Không được nói ngôn ngữ nguyên bản.
" Thu Phong Ảnh nhịn không được nhắc nhở.
...
" À, quên hỏi chút, cậu thích ăn gì?" Không chỉ Thẩm Thần Tinh phải thích ứng, Thu Phong Ảnh cũng nhắc nhở bản thân phải thu điệu bộ "trẫm là thiên tử" của mình đi.
Nếu không cả hai lại bị tống về 125 mất.
" Meo...!Không có.
" Thẩm Thần Tinh từ khi sinh ra liền không có bố mẹ, chính vì không ai dạy dỗ cho nên ăn lúc đói cái gì cũng nhét vào bụng, cuối cùng bị bệnh đau đến mức nửa sống nửa chết, còn bị người nhân lúc cháy nhà hôi của.
Vì vậy đối với đồ ăn Thẩm Thần Tinh sinh ra một loại tình cảm phức tạp, không yêu thích lắm.
" Ngay cả cá cũng không thích?" Thu Phong Ảnh nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được vươn móng vuốt xoa xoa gương mặt nõn nà của Thẩm Thần Tinh.
" Không.
" Thẩm Thần Tinh lãnh khốc quay đầu, giọng điệu cứng nhắc.
Có lẽ là không quen bị người khác chạm vào.
"Ồ...!" Thu Phong Ảnh thu tay, có chút tiếc nuối.
Sau khi ăn xong hai bát mì mà Thu bệ hạ úp, cả hai người ai về giường nấy ngủ.
Muốn hỏi tại sao Thu bệ hạ không nấu mấy món ngon hơn? Ui da, tôi quên nói Thu bệ hạ không biết nấu ăn sao?
Thẩm Thần Tinh trở về phòng, đắp chăn mà yên lặng ngẩng người.
Thực ra cậu ta cũng không hiểu sự tình sau lại phát triển đến mức này.
Từ lúc cậu ta mở mắt đã nằm trong 125, trong ký ức sau khi ăn bậy bạ đau bụng thì cậu ta bị một nhân loại hãm hại, mất đi thực lực làm cậu ta trở thành con mồi ngon lành trong mắt những kẻ khác, cậu ta phải trốn tới trốn đi, sau đó mở mắt thì trốn tới 125 rồi.
Cậu ta cảm thấy mình đã quên đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng khi cậu ta muốn tập trung nghĩ ngợi thì từng lời dò hỏi của bác sĩ làm cậu thật khó chịu.
Quá ồn ào.
Có lẽ nhận ra tâm tình dao động của cậu, bác sĩ vội vàng chạy vào tiêm thuốc an thần.
Cậu ta lại ngất đi.
Tỉnh dậy lại nghe thấy một âm thanh ồn ào khác.
Thật phiền thật phiền thật phiền!
Cậu hơi bực bội, rất muốn khiến kẻ trước mắt im miệng.
Sau đó cô gái kia...!Thu Phong Ảnh bước vào, thần kỳ là sau đó cô đuổi đánh kẻ khác nhưng cậu lại không cảm thấy bị làm phiền.
Ngược lại còn cảm thấy cô hoạt bát như vậy cũng rất tốt!
008 hỏi:...!Ta bị làm sao vậy?
Ai đó đáp: Bị ngộ độc bóng dáng đấy.
Cứ bị gương mặt của Thu