Trên đường trở về phòng, Thu Phong Ảnh cầm 8 viên đồng xu chơi đùa, những viên kim loại phản chiếu dưới ánh trăng tỏa ra một lớp màu sắc xanh đen như độc dược trí mạng.
Trên thực tế cô đồng ý với 005 không phải vì 008, hoặc là nói không chỉ vì 008.
Mục đính chính của cô là tìm ba mẹ và anh trai ruột của mình.
Từ năm 12 tuổi thất bại một lần khiến cô nửa sống nửa chết, đã lâu cô không vận dụng " thần lực " để bói toán bất cứ thứ gì.
Bói toán...
Cô nhìn xuống 8 đồng xu trong tay, bên trên đồng xu xanh đen là những hoa văn phức tạp mà người ta không hiểu thấu.
Thu Phong Ảnh nhắm mắt, bàn tay nâng lên, hai ngón cái và ngón trỏ chạm nhau, bàn tay mở ra hai bên, tạo nên tượng trưng " con mắt không tròng".
" Tri thức là không thể che lấp.
Chân Lý Chi Phụ.
"
Dứt lời cô vứt đồng xu trong tay lên, sau đó mở lòng bàn tay chờ một viên "tự do" rơi xuống.
Leng keng leng keng.
Những viên khác đều rơi xuống đất, duy chỉ có một đồng xu quay trở lại bàn tay của Thu Phong Ảnh.
Thu Phong Ảnh mân mê hoa văn trên đổng xu, lẩm bẩm.
" 15/8.
Trung tâm.
Tử vong."
" Đây là gợi ý rằng nên mang 008 theo sao?" Thu Phong Ảnh nhếch môi, nhưng người có mắt đều biết cô không phải đang cười.
Thu Phong Ảnh cúi người lượm lại đồng xu, lẩm bẩm: " Tiểu Cẩm Chướng, Cẩm Tú, Hoa Hồng bọn họ đều ngủ rồi.
Không ai giúp trẫm nhặt đồng xu! Sáng mai phải trừ lương bổng của bọn họ!"
...
002 làm lơ hộ sĩ ca đêm, bước vào phòng của 003.
003 cuộn người bảo vệ phần bụng mềm mại, đây là một tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn.
Thu Phong Ảnh nổi hứng, bắt đầu cất giọng hát.
Nào ngờ cô vừa phát ra âm thanh thì 003 nhảy bắn lên, như động vật nhỏ hoảng sợ chui xuống gầm giường.
Động tác của cô khiến lớp áo ngủ trượt xuống, nơi không có quần áo che lộ ra vô vàn vết thương, mấy năm trôi qua vết thương đã khép miệng, nhưng vết sẹo lại mãi mãi không lành.
Thu Phong Ảnh:...
Thu Phong Ảnh không quan tâm lắm, bắt đầu hát.
Sau khi hát ru một bài, 003 cũng trèo trở lại giường, mắt lim dim ngủ.
Lần này cô ấy vẫn cong người, nhưng đôi mày đã không còn nhíu chặt.
Sau khi từ phòng 003 ra ngoài thì 002 đến thẳng phòng 007.
Hai đứa bé đáng yêu đang ngủ say, một trong số đó dụi đầu vào gối, mềm mại nói mớ: " Hải dương là mẫu thân, mẫu thân bao la và rộng lớn...!"
" Aizzz, ai mà có nữ nhi đáng yêu ngoan ngoãn như trẫm chứ! Tiện nghi (lời) cho Thẩm đại tổng quản quá!" Hoàng đế bệ hạ hai tay chống má, có chút tiếc nuối mà lẩm bẩm.
" Hay là trẫm trực tiếp ôm người trốn? Dù sao thiên hạ này đều là của trẫm...!"
" Thôi, vẫn là nghe lời thái thượng hoàng một chút...!" Cuối cùng Thu Phong Ảnh vẫn từ bỏ, một là đôi song sinh thân phận đặc thù, nếu cô mang cô bé ra ngoài chắc chắn sẽ bị Thẩm gia gây khó dễ.
Hơn nữa ở 125 cũng tốt hơn ở bên ngoài nhiều, không khí rất sạch sẽ.
Thu Phong Ảnh thở dài một hơi thật khẽ, bắt đầu hát ru: " Trẫm là thiên tử ~ Quân lâm thiên hạ ~ Vạn người triều bái ~ "
Hộ sĩ ca đêm nghe lời bài hát mà sững người, không ngờ hoàng đế bệ hạ ngày thường không gì không biết mà lại hát dở như vậy! Cô ấy nghi ngờ một giây sau 007 sẽ bị giọng ca này dọa đến mức gặp ác mộng!
Trời ơi cái giọng hát này...!
Thu Phong Ảnh hoàn toàn không biết mình bị chê bai, vẫn