Bởi vì đã bại lộ thân phận có vấn đề, Quân bệ hạ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thành thật khai báo, còn những người còn lại lần nữa bị đi thay đổi ký ức.
...
Dung Tiếu Tiếu bị cố định trên bàn giải phẫu lạnh như băng, nhìn kẻ đến người đi lấy ra từng dụng cụ kỳ quái mà nghiên cứu mình.
Cô ta lợi dụng lừa dối người khác lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày bị kẻ khác gày bẫy.
Không rõ Dung gia có thứ gì vô hiệu hóa tất cả năng lực của cô ta, khiến cô ta giờ chẳng khác nào người thường, ngay cả thân hình và gương mặt cô ta tự hào nhất cũng không làm những nghiên cứu viên này bị mê hoặc - bọn họ hiển nhìn đã trải qua huấn luyện đặc thù, trong mắt họ cô ta chỉ là một phi nhân loại, một thực nghiệm thể hiếm lạ dùng để mổ xẻ, so với làm chút gì đó, bọn họ càng thích những tư liệu chữ viết rậm rạp khiến người ta đau đầu.
Bọn họ đều là những nhà khoa học điên cuồng!
Ban đầu bọn họ dò hỏi cô cách có được danh sách hoàn chỉnh của Dục Vọng Chi Thần.
Nực cười, thân là Thần sử, biết danh sách chẳng phải rất bình thường sao?
Nhưng họ không tin cô ta, thậm chí cảm thấy cô ta đang nói lời điên khùng.
Bọn họ nhốt cô ta vào hầm ngầm, dùng vô vàn thủ đoạn để tra tấn, uy hiếp, dụ dỗ, lăng trì, dùng thuốc...
Bọn họ lăn lộn mấy tháng, khiến cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ.
Cô ta đã sớm bị mấy thủ đoạn này ép đến mức phát điên, có cái gì nói cái đó, nhưng bọn họ hoàn toàn không tin tưởng!
Chẳng lẽ...!Cho dù là Thần sử cũng không thể biết danh sách?
Vậy tại sao cô ta lại biết?
Rắn...!Rắn bạc...!Sợi tơ...
Ánh mắt Dung Tiếu Tiếu lộ ra sự kháng cự mãnh liệt, giống như bị ám chỉ, cô ta sẽ không chủ động để ý đến điều đó, đồng thời cho dù để ý đến cũng không thể suy nghĩ sâu xa hơn.
" Cấu tạo không khác gì nhân loại.
Rốt cuộc là khác biệt ở đâu? Chẳng lẽ thật sự không thể nghiên cứu nữa, phải giết cô ta moi ra huyết mạch? "
Nhà khoa học cầm con dao giải phẫu thở dài lẩm bẩm, sau đó bắt đầu tiến lại gần Dung Tiếu Tiếu.
Dung Tiếu Tiếu trợn to mắt, nhưng năng lực bị vô hiệu hóa, tay chân bị cố định, miệng bị bịt kín, cô ta chỉ có thể vặn vẹo gương mặt bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
" A haha, chuột bạch muốn thoát kìa? Ngoan ngoãn một chút, ta sẽ rạch nhanh hơn, không quá đau đớn đâu, ta có rất nhiều kinh nghiệm...!A haha...!"
Con chuột bạch bị ghim trên giường giải phẫu, con dao dính máu thọc vào thân thể bị tra tấn lâu dài, máu tươi bắt lên, dính vào đôi đồng tử trợn to vì đau và sợ.
...
Băng Tuyết Thập Khu, trường quay ngoài trời.
" Kéo cao hơn chút nữa, chỉnh sửa hậu kỳ mới càng tự nhiên...!"
Ninh Phong nhìn máy quay, chỉ đạo nhân viên đoàn phim kéo cao dây an toàn của Khương Tùy.
" Hoàn mỹ! 3 2 1, bắt đầu!"
Theo hiệu lệnh của đạo diễn, đạo cụ bắt đầu phun tuyết, chiếu sáng, mà Mộc Khanh và Khương Tùy cũng bắt đầu biểu diễn.
" Quang Minh, ngươi không nên theo đuổi ngài ấy!"
Mộc Khanh có kỹ thuật diễn rất tốt, một gương mặt vô cảm, con ngươi đeo kính áp tròng màu bạc như đá quý, tóc cũng là bạc, quần áo cũng màu bạc, thêu những hoa văn thần bí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
" Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta? Chỉ bằng ngươi? Lý Tính? "
Vẻ mặt Khương Tùy trở nên cao ngạo khôn cùng, giọng nói cũng trở nên chế giễu cao cao tại thượng.
Mắt vàng, tóc vàng, y phục rực rỡ như dùng ánh nắng dệt nên.
Cô ấy là Thần Mặt Trời! Kẻ Ngự Trị Quang Minh!
" Thái Dương!"
Cô ấy hơi mở ra hai tay, hậu kỳ sẽ khiến quyền bính liên quan đến mặt trời bắt đầu rục rịch, hình thành nên một mặt trời nhỏ trên tay cô ấy.
Nhưng đột nhiên Khương Tùy cảm thấy chân mình bị thứ gì đó trói buộc, cô hoảng hốt cúi đầu, trong chớp mắt dường như nhìn thấy một dải lụa tím dính máu, cùng lúc đó, dây an toàn đứt.
" A...!" Đột ngột rơi tự do khiến Khương Tùy vô thức phát ra âm thanh ngắn ngủi, cô ấy có chút hoảng sợ, nhưng tốc độ rơi quá nhanh...!
"