Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

- 174


trước sau

--Dịch : Autumnnolove--

????????Merry Chirstmas!!!!????????

CHƯƠNG 173

Trông kiểu cách của Lạc Ninh thật giống với những người chơi đổ thạch chuyên nghiệp.

Lạc Ninh cười nói: "Trước kia có tham khảo người khác một chút."

"Xem như thế nào? Cô cũng dạy chúng tôi một chút được không?". Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn lập tức cảm thấy hứng thú.

Lạc Ninh chỉ vào một khối ngọc thô, nói: "Nguyên thạch ở tất cả các chợ phiên đều giống nhau được chia thành ba loại, toàn đổ mao liêu* chính là loại này, nhìn không khác gì một cục đá, không ai biết được bên trong có chứa ngọc bích hay không."

(*) Toàn đổ mao liêu/nguyên thạch toàn đổ: nguyên thạch chưa qua cắt mài, nếu nguyên thạch có màu xanh thì gọi là Sắc liêu, nếu màu xanh không đều gọi là Hoa bài liêu, nếu không có màu xanh gọi là gạch liêu.

"Giá cả của loại này tương đối rẻ hơn hai loại còn lại rất nhiều, mua chơi thì thú vị hơn."

"Loại đã bị lộ ra một phần này chính bán đổ mao liêu*, cũng đồng nghĩa với việc sẽ đổ ra ngọc. Nhưng nửa bên kia có thể chứa được bao nhiêu viên ngọc, ngọc có vết rạn hoặc rêu** hay không thì phải xem vào vận khí của người đổ."

(*) Bán đổ mao liêu/nguyên thạch bán đổ: nguyên thạch được làm lộ một phần, phần này được gọi là cửa sổ. Cửa sổ này có thể là phỉ thúy, sương trắng hoặc các dấu hiệu khác. Nếu mở được cửa sổ có phỉ thúy hoặc các dấu hiệu tốt cho thấy có phỉ thúy thì giá của nguyên thạch bán đổ sẽ tăng lên. Ngược lại nếu lộ ra dấu hiệu xấu thì giá nguyên thạch sẽ giảm.

(**) Rêu: Rêu có thể bám vào trên nguyên thạch và ăn sâu vào trong lõi làm giảm giá trị của phỉ thúy bên trong.

"Cuối cùng chính là minh liêu, loại này về cơ bản đã được cắt ra cả rồi, loại này tuy có giá đắt nhất ở đây nhưng sẽ giá trị sẽ không tăng lên. Nếu muốn chơi đổ thạch thì không có ai lựa chọn loại này."

Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn nghe đều hiểu, loại minh liêu này cho độ rủi ro thấp nhưng giá cao, hơn nữa khuyết điểm của nó chính là không tạo ra được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi chơi đổ thạch.

"Sau đó các người nhìn vào một khối toàn đổ mao liêu, bề mặt của nó..."

Lạc Ninh phổ cập một vài kiến thức cơ bản về nguyên thạch phỉ thúy, lúc này cũng có một người phụ trách phát sóng trực tiếp đi theo các cô.

[ Học sinh giỏi có khác, mấy cái này cũng biết luôn ]

[ Tri thức của Lạc Ninh cũng quá uyên bác, sao tôi cứ có cảm giác không có cái gì mà cô ấy không biết vậy nhỉ ]

[ Không phải là cô ta không hiểu mà bày đặt hiểu biết sao? ]

[ Những gì cô ấy nói đều đúng mà, ít nhất về mặt lý thuyết thì cô ấy đã thật sự nắm được, nghe còn rất chuyên nghiệp đó ]

[ Cũng không biết nguyên thạch mà cô ta mua có thể giải ra phỉ thúy không ]

[ Cứ chờ xem có gặp may không thôi. Nhưng mà khả năng Bạc Tương Tương chọn được nguyên thạch có phỉ thúy cao hơn một chút đó. ]

[ Lầu trên sao lại nói như vậy? ]

[ Tôi có nghiên cứu và phát hiện ra Bạc Tương Tương luôn gặp chuyện may đó, đổ thạch còn không phải là trò hên xui may rủi sao ]

[ Cũng không dám nói, chúng ta cứ chờ xem đi ]

Lần này lại không có nhiều antifan ra mặt mắng Lạc Ninh, dù sao đã bị vả mặt vô số lần, bọn họ cũng học được bài học rồi.

Lạc Ninh vừa giảng giải cho hai người Tô Thanh Lam, vừa ghi xuống những con số trên mao liêu mà mình nhìn trúng.

Nghê Hân Toàn hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, đây đều là những mao liêu mà em muốn mua sao?"

Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, đều là những mao liêu em nhìn trúng."

Nghê Hân Toàn chủ động nói: "Hay là em cũng giúp chị chọn mấy khối đi, tuy rằng em nói nhiều về cách xem nguyên thạch nhưng mà chị vẫn còn chưa hiểu lắm, hoàn toàn không biết nên chọn thế nào."

Tô Thanh Lam cũng tán đồng nói: "Đúng vậy, cô cũng giúp chúng tôi chọn mấy khối đá đi."

Lạc Ninh khẽ cười, nói: "Chỉ cần các cô tin tôi, tất nhiên là không thành vấn đề rồi."

"Tin chứ, tất nhiên là tin cô rồi!"

"Đúng vậy, không tin em thì bọn chị tin ai!"

Hai người nói cùng một lúc.

Lạc Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là thế này đi, hai người tự mình chọn vài khối nguyên thạch mao liêu đến đây, sau đó tôi giúp các người chọn lại một lần."

"Như vậy các người cũng cảm thấy vui vẻ và thú vị hơn."

Nếu như vì vậy mà thật sự giải ra ngọc thì cũng không thể xem như là do cô chọn, không khiến cho người khác quá chú ý.

"Được đó, chị cũng nghĩ như vậy. Tiểu Ninh Ninh em quá chu đáo luôn, nếu em mà là đàn ông thì tốt rồi, chị nhất định sẽ đeo bám chừng nào gả được cho em mới thôi."

Nghê Hân Toàn ôm cánh tay Lạc Ninh vừa cười vừa lắc lắc. Cô thật sự đã có suy nghĩ này trong đầu, nếu như Lạc Ninh là nam thì làm sao cô còn có thể thích tên Nguyên cặn bã kia, trực tiếp theo đuổi rồi gả cho Lạc Ninh là được rồi.

Tô Thanh Lam cũng trêu ghẹo: "Nếu mà vậy thì chị nghĩ tới lượt chị sao, bởi vì em sẽ đu bám Tiểu Ninh Ninh trước bắt cô ấy phải lấy em rồi."

Lạc Ninh luôn rất chiều chuộng các cô, bây giờ cô không thể không nâng cao tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình một chút.

[ Ha ha, thế giới này là của Ninh ca, năng lực bạn trai max, người đẹp đều muốn gả ]

[ Bên trái là một người đẹp thanh thuần, bên phải là một người đẹp quyến rũ, quá ghen tị với diễm phúc này! ]

[ Ninh ca, chị còn thiếu đồ trang sức đeo chân không? ]

[ Tôi thì hâm mộ Lam Lam và Toàn Toàn, tôi cũng muốn ôm Ninh ca không muốn rời tay ]

Các fan nữ thì hâm mộ Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn, fan nam cũng như người qua đường thì hâm mộ Lạc Ninh có thể trái ôm phải ấp. Mọi người ở phòng phát sóng trêu chọc nhau mang lại bầu không khí rất hài hòa, đồng thời người hâm mộ Lạc Ninh cũng tăng nhanh liên tục.

–Dịch: Autumnnolove–

Bởi vì khu giao dịch bên này có rất nhiều mao liêu nên Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn tạm thời tách nhau ra đi chọn, sau đó mới đến tìm Lạc Ninh hỗ trợ sàng lọc lại lần cuối. Vì vậy lúc này Lạc Ninh cũng đang tự mình quan sát và chọn mao liêu.

Lạc Ninh nhìn trúng một khối mao liêu khá lớn nằm trong góc, cô vừa mới nâng bút chuẩn bị ghi số thứ tự lên giấy thì bên cạnh vang lên một giọng nam.

"Khối mao liêu này chính là cục đá không được xem trọng nhất trong chợ phiên lần này. Mặt ngoài thô ráp, màu tối, độ cứng thấp, trên đó còn có rêu đá, cơ bản là không có hy vọng có thể giải ra phỉ thủy đâu."

Lạc Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy Phùng Ngọc Hạo đứng ở sau lưng cô: "Phải không? Nhưng mà tôi cảm thấy tảng đá này rất được."

Phùng Ngọc Hạo không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhìn Lạc Ninh hỏi: "Cô nhìn ra nó rất được ở chỗ nào vậy?"

Lạc Ninh nhàn nhạt đáp: "Hợp mắt tôi là được."

Nói xong cũng trực tiếp ghi xuống giấy một con số, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt nóng bỏng của Phùng Ngọc Hạo.

Sau đó cô lại phát hiện người của Phùng Ngọc Hạo "không cẩn thận" đẩy ngã người đang phụ trách phát sống của cô. Thiết bị phát sóng trực tiếp cũng bị ngã mà hỏng rồi, người của hắn đang cáo lỗi cũng người quay phim và nói muốn bồi thường.

Phùng Ngọc Hạo này chắc chắn là cố tình.

Không phải nói tên này thích theo đuổi người phụ nữ của Hoắc Dã sao? Vậy bây giờ hắn xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì?

"Cô Lạc, mắt nhìn của cô hôm nay hẳn là không được tốt lắm."

Phùng Ngọc Hạo lấy một tấm danh thiếp đưa qua cho Lạc Ninh, "Đây là danh thiếp của tôi, rất vui vì được gặp mặt cô Lạc."

Lạc Ninh nhướng mày: "Anh biết tôi sao?"

Kiếp trước cô cũng không có chuyện gì liên quan đến Phùng Ngọc Hạo, theo lý thuyết thì cho đến lúc này phía Cẩu Trinh Mị và Phùng Ngọc Tiêu vẫn còn chưa biết đến thân phận của cô.

Phùng Ngọc Hạo nở một nụ cười hắn tự cho là dịu dàng phong độ đẹp trai, "Cô Lạc là người đẹp nổi tiếng trong giới giải trí, tất nhiên là tôi biết rồi."

Sau đó hắn lại mỉm cười và mời gọi: "Tôi nghiên cứu về ngọc bích khá nhiều, nếu cô không ngại thì để tôi đưa cô đi xem được không?"

Lạc Ninh lắc đầu cự tuyệt: "Ngại! Tôi tin tưởng vào mắt nhìn của mình, tự mình xem là được rồi."

Nói đến chuyện chơi đổ thạch thì em của hắn cũng không hề kém cạnh ai.

Thấy Lạc Ninh cự tuyệt, Phùng Ngọc Hạo có chút không vui, "Cô Lạc, cô cứ từ chối tôi như vậy mà thấy yên ổn sao?"

Sắc mặt Lạc Ninh trầm xuống: "Tôi không quen biết anh, vì sao không thể từ chối?"

Phùng Ngọc Hạo cũng hạ thấp giọng nói: "Cô không biết thân phận của tôi sao? Đắc tội với tôi, cô muốn tiếp tục hoạt động trong giới giải trí này cũng không dễ dàng như trước đâu."

Lạc Ninh cảm thấy hắn ta chắc chắn là có mục đích gì: "Vậy anh nói xem ý của anh là gì?"

Phùng Ngọc Hạo cho rằng Lạc Ninh sợ, cười nói: "Nói thẳng ra là, vừa rồi tôi vừa đến đây liền nhìn trúng cô, cho nên muốn cô làʍ ŧìиɦ nhân của tôi."

"Chỉ cần cô theo tôi, tiền hay là tài nguyên trong giới tôi đều có thể cho cô". Vẻ mặt của hắn ta vô cùng cao ngạo nói.

Vừa rồi hắn tình cờ nhìn thấy Lạc Ninh, đầu tiên là bị sự xinh đẹp của cô làm cho kinh ngạc, sau đó càng cảm thấy khuôn mặt của cô có phần tương tự với người trong lòng hắn. Vì thế hắn nhịn không được mà nổi lên tâm tư muốn bao dưỡng.

Lạc Ninh: "...". Thằng nhóc này bị khùng!

CHƯƠNG 174

Lạc Ninh xoay người khoanh hai tay lại, vừa định châm chọc Phùng Ngọc Hạo vài câu thì giọng nói của Kỷ Tinh Hành đã vang lên phía sau.

"Cậu không tự rải nướƈ ŧıểυ của mình mà soi sao, xem bản thân mình là loại người gì. Làʍ ŧìиɦ nhân của cậu sao, cậu cũng thật là có mặt mũi đó?"

Anh đang tùy ý chọn vào khối mao liêu, vừa nhìn thấy Lạc Ninh đang một mình chọn đá nên định chạy qua chơi. Ai ngờ vừa tới nơi thì nghe được những gì Phùng Ngọc Hạo nói, thật sự là làm cho anh tức điên. Nếu không phải lúc này đang ở trước mặt công chúng, thể nào anh cũng phải đánh cho tên này một trận thành đầu heo.

Phùng Ngọc Hạo nghe được lời của Kỷ Tinh Hành thì sắc mặt càng thêm khó coi, hắn quay đầu lại muốn mắng đối phương. Nhưng khi nhìn thấy người đến là Kỷ Tinh Hành hắn cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

Hắn biết Kỷ Tinh Hành là người kế thừa của Kỷ thị, Phùng gia bọn họ vẫn luôn muốn hợp tác một

hạng mục với Kỷ thị. Cho nên hắn lúc này hắn tuyệt đối không được đắc tội với Kỷ TInh Hành.

Hắn không đáp lại lời của Kỷ Tinh Hành, mà nhìn Lạc Ninh tiếp tục nói: "Cô Lạc, lời đề nghị của tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc suy xét."

Lạc Ninh đứng ngay trước mặt hắn, xét tấm danh thiếp mà hắn đưa qua thành từng mảnh nhỏ, lạnh lùng nói: "Những gì Kỷ Tinh Hành vừa nói cũng chính là những gì tôi muốn nói, anh về nhà rải một vũng nướƈ ŧıểυ ra tự soi xem bản thân có xứng hay không."

Đối với người của Phùng gia và Cẩu gia, cô cũng không phải chỉ là chán ghét đơn thuần.

"Cô dám!". Phùng Ngọc Hạo không nghĩ tới một minh tinh nhỏ như Lạc Ninh cũng dám kiêu ngạo như vậy.

Hắn cười lạnh: "Vậy chúng ta cứ chờ xem!"

Bây giờ cứ cho cô ta tiếp tục thanh cao đi, chờ đến khi hắn nắm được cô ta trong lòng bàn tay, lúc đó cô ta cũng chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ. Càng như vậy, hắn càng phải bao dưỡng Lạc Ninh cho bằng được.

Nói xong hắn liền rời đi.

Kỷ Tinh Hành nhìn theo bóng dáng của hắn mà híp mắt lại, thằng ranh này đúng là muốn ăn đòn, đợi đó!

Ngón tay của Lạc Ninh khẽ động, dẫn một tia âm sát khí từ trên thân của thanh chủy thủ ngàn năm trong ba lô tiền vào thân thể của Phùng Ngọc Hạo. Nhìn tướng mạo của thằng nhóc này cũng không phải là người tốt lành gì, không biết đã hại đời bao nhiêu cô gái rồi, mà trên tay hắn còn dính không ít mạng người.

Từ giờ trở đi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện qua đêm với phụ nữ, chuẩn bị tinh thần làm thái giám suốt đời đi.

Còn mẹ con Cẩu gia kia thích nhất chính là tạo ra tai nạn ngoài ý muốn cho người khác, bây giờ cứ để cho Phùng Ngọc Hạo trải nghiệm trước một chút để làm quen. Âm sát mà Lạc Ninh hạ xuống có thể khiến cho thân thể Phùng Ngọc Hạo chậm rãi yếu đi mỗi ngày, sau đó không thể giao hợp mà còn liên tục gặp phải những chuyện xúi quẩy.

Tên kia chẳng biết là có đầu óc hay không, dám chủ động đến đây sinh sự với cô, vừa hay cho cô có cơ hội xuống tay.

Kỷ Tinh Hành dùng ánh mắt quan tâm hỏi Lạc Ninh: "Em không sao chứ?"

Lạc Ninh nhún vai kiểu không có việc gì: "Tôi thì có thể có chuyện gì chứ, coi như gặp được một con chó điên đi."

Kỷ Tinh Hành nghe vậy cũng cảm thấy yên lòng: "Cũng không phải chỉ có một con chó điên."

"Có phải hắn là đứa con do người phụ nữ ác độc kia sinh ra không?". Anh thấp giọng hỏi.

Mẹ anh và mẹ Lạc là bạn bè tốt nhất, quan hệ không khác gì chị em ruột trong nhà, cho nên sẽ biết rõ về thân thế của đối phương. Trước đó Phùng gia còn muốn hợp tác với Kỷ gia, ba anh còn chưa kịp đáp ứng đã bị mẹ anh mắng cho một trận. Nói nếu như dám hợp tác với Phùng gia thì ông ấy cứ chuẩn bị ngủ ở phòng sách cả đời. Nhờ vậy anh mới biết vị gả vào Phùng gia kia chính là người phụ nữ ác độc đã bức mẹ Lạc phải rời đi.

Lạc Ninh cũng không quá bất ngờ khi Kỷ Tinh Hành cũng biết những chuyện này: "Ừm, người một nhà đều dơ bẩn như nhau."

"Nếu như em chướng mắt bọn họ thì chúng ta trở về trước được?". Kỷ Tinh Hành hỏi.

Lạc Ninh trừng anh ta một cái: "Bọn họ có thể khiến cho tôi buồn nôn, chẳng lẽ tôi không thể chơi lại bọn họ sao?"

"Chờ xem đi, tôi sẽ giúp bọn họ một tay, để lần này bọn họ không đến mà về tay không". Cô hừ một tiếng.

Phùng Ngọc Tiêu dựa vào lần giao dịch này mà bắt đầu tạo dựng được danh tiếng, thu vào tay một phần ba phỉ thúy ở nơi này khiến cho Cẩu thị càng thêm vững gót mà còn giúp Phùng Thị tiến lên một tầm cao mới. Lần này cô nhất định sẽ không để cho đối phương được như ý nguyện.

Kỷ Tinh Hành cũng rất hiểu tính tình của Lạc Ninh, trong mắt anh toàn là cưng chiều, cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta cũng ở lại khiến cho bọn họ tức chết."

–Wattpad: Autumnnolove–

Lúc này mấy người Lục Tuân cũng đã đi đến. Lục Tuân đến gần lạc Ninh, hỏi: "Tên họ Phùng kia trêu chọc em à?"

Vừa rồi anh gặp được người quen nên đứng lại nói mấy câu. Đảo mắt liền thấy Phùng Ngọc Hạo tới nói chuyện với Lạc Ninh, dường như còn cãi cọ khó chịu.

Lạc Ninh cũng nói thẳng: "Vừa rồi anh ta nói muốn bao dưỡng tôi, bị chúng tôi mắng đi rồi."

Con người Lục Tuân lạnh lẽo, gan chó của Phùng Ngọc Hạo đúng là tô mà. Xem ra cần phải tạo ra chút việc cho Phùng thị làm mới được.

Bên cạnh Lục Tuân là Ngu Tử Hàng, anh ta đẩy gọng kính mạ vàng trên mũi, nói: "Phùng Ngọc Hạo trước giờ cũng không phải là thứ tốt lành gì, mới vừa được thả ra ngoài thôi, xem ra còn chưa được dạy dỗ đầy đủ."

Sau đó anh nhìn qua Lạc Ninh, cười chào hỏi: "Cô Lạc, chúng ta lại gặp mặt."

Lạc Ninh cũng nhận ra anh ta là ai, gật đầu: "Chào anh Ngu!"

"Anh cũng đến chơi đổ thạch sao?". Cô hỏi.

Ngu Tử Hàng trả lời: "Tôi có mở một công ty trang sức, cho nên đến đây tìm mua một số phỉ thúy."

Lục Tuân cười nói: "Công ty trang sức của Tử Hàng vẫn luôn cạnh tranh như nước với lửa với trang sức Phùng thị."

Ngu Tử Hàng kinh doanh cũng giông như việc anh tiến vào giới giải trí, tất cả đều là chơi đùa. Nhưng đã muốn chơi thì tất nhiên phải chơi lớn, cho nên công ty trang sức của anh ta nhanh chóng trở thành một công ty rất có tiềm năng trong ngành, thường xuyên bị Phùng thị chèn ép.

Tính tình của Ngu Tử Hàng chính là loại không chịu thua ai bao giờ. Đối phương càng chèn ép và loại trừ thì anh càng phải vượt qua bọn họ.

Trong những năm gần đây, trang sức làm từ phỉ thúy rất được phải nữ trong nước ưa chuộng, cho nên hai nhà đều muốn đánh vào khía cạnh này, hy vọng có thể tạo nên sự đột phá mà đứng vững ở vị trí đầu tiên trong giới trang sức phỉ thúy.

"Thì ra là thế! Vậy thì tôi cũng chúc anh Ngu bội thu trong lần chợ phiên này!". Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Ngu Tử Hàng khẽ cười: "Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cô Lạc! Có lời này của cô, tôi cũng an tâm rất nhiều đó."

Anh biết thân phận đại sư phong thủy của Lạc Ninh, hơn nữa tính mạng của người anh em nhà mình cũng là cô ấy cứu về, cho nên anh rất có cảm tình với cô.

"Em chọn được gì chưa?". Lục Tuân hỏi Lạc Ninh.

Lạc Ninh trả lời: "Vẫn còn chưa xem hết nữa."

"Vậy thì đi cùng đi, tôi và Tử Hàng cũng muốn mua vài khối mao liêu". Lục Tuân vốn không định tham gia vào chuyện này, nhưng Phùng Ngọc Hạo đã chạm đến giới hạn của anh rồi.

Lạc Ninh gật đầu: "Được thôi!"

Không hiểu vì sao cô cảm thấy, bản thân cô có năng lực giám thạch, Lục Tuân cũng vậy.

Nhìn thấy Lục Tuân vừa đến liền thu hút hết mọi sự chú ý của Lạc Ninh, Kỷ Tinh Hành buồn bực đến chết đi sống lại.

Anh nhướng mày hỏi: "Thầy Lục còn biết đổ thạch sao?"

Lục Tuân lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, "Tôi biết đổ thạch thì sao, thầy Kỷ có ý kiến gì?"

Kỷ Tinh Hành ngoài miệng cười nhưng trong lòng không vui trả lời: "Tôi làm gì có ý kiến gì, tôi chỉ sợ anh sẽ bị chặt chém, một hồi tổn thất nặng trước khán giả đang xem phát sóng trực tiếp thì sẽ có chút mất mặt thôi."

Thằng nhóc này còn muốn giả vờ làm sói đuôi to gì vậy.

Lục Tuân bật cười: "Vậy thì chắc là phải để cho thầy Kỷ thất vọng rồi, thua lỗ quá nhiều thì phải nói đến cậu đó."

Kỷ Tinh Hành bĩu môi: "Chúng ta cũng chờ xem vận khí của ai tốt hơn."

Lục Tuân gật đầu, "Được!"

Thằng nhóc này không có mắt, cứ chủ động đưa tới cửa cho người ta sỉ vả, để anh thành toàn cho cậu ta.

Giữa hai người này đang sặc mùi thuốc súng nhưng Lạc Ninh vờ như không thấy gì, xoay người tiếp tục xem đá.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Bên kia, Phùng Ngọc Hạo mang khuôn mặt như đưa đám trở về.

Phùng Ngọc Tiêu hỏi: "Sao mặt mũi lại khó coi như vậy?"

Quan hệ giữa Phùng Ngọc Hạo và em gái cực kỳ tốt, vì thế kể hết chuyện khi nãy cho cô ta nghe. Phùng Ngọc Tiêu đưa mắt nhìn về phía Lạc Ninh, cũng không biết vì sao mới vừa nhìn một cái thôi cô đã cảm thấy khó chịu, thậm chí là chán ghét và bài xích cô gái kia.

Cô khinh thường nói: "Một con hát mà thôi, giả vờ thanh cao gì chứ. Trở về dùng chút thủ đoạn, em không tin là cô ta không tới cầu xin anh."

Phùng Ngọc Hạo lúc này mới nở nụ cười: "Anh cũng nghĩ như vậy!"

---

Note: tác giả bị bug mọi người ơi, lâu lâu tác giả cho Phùng Ngọc Tiêu làm chị, lâu lâu cho làm em. Nhưng mà số lần tác giả cho làm em nhiều quá, nên mình dịch hết là "em gái" luôn nhe. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện