Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 175


trước sau

--Dịch : Autumnnolove--

????????????

CHƯƠNG 175

Lạc Ninh đã nghiên cứu rất nhiều về cách xem mao liêu phỉ thúy, không chỉ dựa trên hình dáng bên ngoài của cục đá mà cô còn có thể cảm nhận được năng lượng từ bên trong nó. 

Có nghĩa là nếu như nguyên thạch mao liêu có năng lượng, chắc chắn nó sẽ có phỉ thúy bên trong. Ngược lại, cô sẽ không cảm nhận được nguồn năng lượng nào cả. Năng lượng càng nồng đậm đồng nghĩa với việc phẩm chất của phỉ thúy bên trong sẽ càng tốt. 

Lạc Ninh đã không viết hết toàn bộ mao liêu có phỉ thúy, cô chỉ chọn một phần năm trong đó, chủ yếu là những mao liêu có năng lượng cao. 

Phẩm chất phỉ thúy càng tốt thì lúc dùng để chế tác và uẩn dưỡng pháp khí cát tường sẽ càng tốt, bố trí trận pháp cũng đạt hiệu quả cao.

Dù sao người đến nơi này tham gia chợ phiên cũng rất nhiều, nếu cô chọn hết tất cả phỉ thúy thì chẳng phải những người khác sẽ ra về tay không sao. 

Cô không chỉ chọn những nguyên thạch có phỉ thúy mà còn cố ý chọn thêm vài nguyên thạch rỗng trong đó. Nếu giải ra một trăm phần trăm là phỉ thúy thì quá thu hút sự chú ý của người khác rồi. 

Sau đó, cô thấy Phùng Ngọc Tiêu cũng bắt đầu chọn nguyên thạch, vì ngăn cản đối phương chiếm lợi trước mà không quá lộ liễu, cô liên thương lượng với Lục Tuân. 

"Lục lão sư, tôi muốn mua nguyên thạch mao liêu số lượng lớn, nhưng giải thạch trên phát sóng trực tiếp sợ rằng có chút khoa trương, cho nên có thể tạm thời mua dưới danh nghĩa bạn của anh được không?"

Lục Tuân cười nói: "Không thành vấn đề!"

Anh sẽ nói lại với Ngu Tử Hàng, cậu ấy chắc chắn sẽ không phản đối. 

Lạc Ninh liền đưa những con số đã chọn và thẻ ngân hàng cho Ngu Tử Hàng, nhờ anh ta mua giúp cô những nguyên thạch mà cô nhìn trúng trước. Ngu Tử Hàng nhận xong thì đưa qua cho trợ lý, hối thúc trợ lý làm càng nhanh càng tốt. 

Lục Tuân cũng đang chọn mua nguyên thạch, anh nhìn trúng khối nào cũng lập tức viết số xuống, anh và Lạc Ninh không giống nhau. Anh không chọn mao liêu cho bản thân, đơn thuần là giúp đỡ bạn tốt, nhân tiện bẫy Phùng gia một phen. Lục Tuân viết xong, trợ lý của Ngu Tử Hàng cũng nhanh chóng chạy djd hoàn tất giao dịch. 

--Wattpad: autumnnolove--

Đoàn người nhanh chóng đi đến trung tâm của khu giao dịch. Mao liêu ở bên này rất nhiều, phẩm chất cũng tương đối cao, cho nên giá cả cao hơn hẳn những khu khác. 

Lạc Ninh nhìn trúng một khối mao liêu có hình dáng bên ngoài rất xấu, cũng viết số thứ tự xuống, nhưng lần này cô tính tự mình đi thanh toán. Kỷ Tinh Hành chủ động muốn làm chân chạy vặt, anh ta cầm phiếu đi tính tiền. 

Lúc này đoàn người Phùng Ngọc Tiêu cũng đã đi đến. Lạc Ninh thấy cô ta duỗi tay ra, sờ qua từng khối nguyên thạch mao liêu. Sau đó cô bất chợt phát hiện ra, mỗi lần Phùng Ngọc Tiêu sờ qua mao liêu có phỉ thúy, trên tay cô ta sẽ xuất hiện một tia âm sát khí. 

Cho nên Lạc Ninh cẩn thận quan sát cô ta, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân. Cô cảm thấy thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới Phùng Ngọc Tiêu lại nuôi "tiểu quỷ"*.

(*) : Việc nuôi dạy “tiểu quỷ” bắt nguồn từ tín ngưỡng Gumantong ở Thái Lan và các nước Đông Nam Á khác. Gumantong (hay còn gọi là "Buddha Boy") được cho là một đồ vật linh thiêng đã có tuổi đời hơn trăm năm. Nếu được cung phụng đúng cách, Gumantong có thể mang lại may mắn, giàu có, sức khỏe và các phước lành khác cho chủ nhân mà không lo bị phản phệ. Người ta nói rằng để tạo ra một Gumantong, cần phải có một nhà sư sở hữu pháp lực cao cường đi vào không gian tinh thần và mời linh hồn của một đứa trẻ (đa số đã chết vì phá thai hoặc chết bất đắc kỳ tử) về làm Gumantong. Nếu bị nó từ chối, nhà sư sẽ không ép buộc. Trong khi đó, hầu hết các “tiểu quỷ” lại được tạo ra bởi các thầy phù thủy, những người ép buộc linh hồn của đứa trẻ nhập vào vật chứa thông qua tà thuật. Vì bị cưỡng ép nên các “tiểu quỷ” thường rất đau buồn và nhiều oán hận, so với Gumantong, ngoài việc mang lại may mắn và những phước lành, chúng còn có sức công kích mạnh mẽ. Gumantong ăn hương và tốt bụng. “Tiểu quỷ” thì khác, không chỉ chất liệu được sử dụng để làm ra nó vô cùng kỳ dị và đáng sợ, mà nếu không được cung phụng đúng cách, nó có thể gây ra phản phệ dữ dội, gây hại cho bản thân người nuôi và những người xung quanh. 

Thì ra cái gọi là có thể phán đoán ra nguyên thạch chứa phỉ thúy chính là dựa vào thủ đoạn thế này, khó trách cô ta sẽ sờ qua từng khối nguyên thạch. Hẳn là tiểu quỷ kia muốn cảm thụ năng lượng bên trong nguyên thạch, sau đó phản hồi thông tin cho Phùng Ngọc Tiêu. 

Phùng Ngọc Tiêu viết số thứ tự của những mao liêu mà cô ta nhìn trúng ra giấy. Trên mặt lục này lộ ra ý cười, trước khi đến khu trung tâm cô cũng phát hiện ra một vào khối chưa phỉ thúy, nhưng phẩm chất chỉ ở mức trung bình. Phẩm chất của phỉ thúy bên khu này tốt hơn rất nhiều. 

Lúc cô ta sờ đến cục đá xấu nhất thì ánh mắt lộ ra kinh hỉ, cô ta quay đầu nói với trợ lý phía sau: "Nhanh đi mua khối mao liêu này cho tôi."

Ông lão đi theo bọn họ vội vàng lên tiếng: "Cô chủ, khối đá này nhìn qua không giống như sẽ giải ra được đá quý!"

Tất nhiên Phùng Ngọc Tiêu sẽ không nói cho ông ấy biết phẩm chất

ngọc bên trong chắc chắn sẽ không kém. Cô ta chỉ đưa tay lên vuốt lại mái tóc, nói: "Tôi thích khối mao liêu này, mua không lầm đâu."

Phùng Nham Bách đã từng chứng kiến năng lực đổ thạch của con gái mình, vì thế cười nói: "Ngọc Tiêu thích thì cứ mua đi!"

Tuy rằng ông lão cảm thấy bọn họ đang lãng phí tiền của, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa. 

Mà Bạc Tương Tương vừa đi đến bên này cũng lập tức nhìn trúng khối đá xấu xí đó. Thật ra cô không biết xem đá, nhưng trong lòng cô lại đang mãnh liệt kêu gọi cô nhất định phải mua khối mao liêu này. Cho nên cô cũng nhanh chóng chạy đến quầy giao dịch, đáng tiếc đã chậm một bước, cô được thông báo khối nguyên thạch này đã có người mua rồi. Trợ lý của Phùng Ngọc Tiêu cũng chậm một bước. 

--Dịch: Autumnnolove--

Những nguyên thạch được trưng bày ở khu giao dịch, sau khi được mua người của ban tổ chức sẽ dán một tờ giấy đỏ lên nó, thông báo đã bán. Những người đến sau cũng không cần phí thời gian suy xét đến những mao liêu bị dán giấy đỏ nữa. 

Kỷ Tinh Hành và trợ lý của Ngu Tử Hàng vừa thanh toán xong bên này thì người của ban tổ chức ở bên kia liền đi dán giấy đỏ. Phùng Ngọc Tiêu nhìn thấy nhân viên công tác dán giấy đỏ lên khối mao liêu mà cô ta nhìn trúng thì ý cười trong mắt càng sâu. 

Lần này cô đã nắm chắc chuyện một lần đổ thạch thành danh, ông cụ Cẩu cũng sẽ càng coi trọng cô hơn. Phùng gia bên này cũng vậy, mặc dù anh trai mới là người thừa kế, nhưng cô cũng có thể tạo dựng sức ảnh hưởng của bản thân qua từng ngày. 

Đáng tiếc cô ta còn chưa kịp vui mừng xong, trợ lý đã mang vẻ mặt bất lực mà quay trở về. 

"Tổng giám đốc Phùng, cô chủ, khối nguyên thạch mà chúng ta muốn mua đã bị người khác mua trước rồi."

Sắc mặt Phùng Ngọc Tiêu biến đổi: "Cái gì? Là ai đã mua nó?"

Cô ta lại dùng ngữ điệu trách mắng mà hỏi trợ lý: "Mấy khối mao liêu mà tôi muốn mua bên này cậu đều không mua được sao?"

Trợ lý lập tức giải thích, "Khi tôi đến đó, tất cả mao liêu mà cô muốn mua đều đã được mua đi cả rồi."

"Tôi có hỏi, phần lớn là do tổng giám đốc Ngu của bên Châu báo Cao Phỉ mua đi, còn có mấy khối là do một vị minh tinh tên Lạc Ninh mua."

Cậu ta biết rõ tính tình cô chủ nhìn thì có vẻ dịu dàng rộng lượng, nhưng thực ra không phải là người dễ chung sống, thậm chí nếu bị cô ta ghim ở trong lòng nhất định sẽ gặp xui xẻo. Cho nên lúc cậu ta không mua được mao liêu lập tức đi thăm dò tin tức kỹ càng. 

Nghe được lời này, sắc mặt Phùng Ngọc Tiêu không khỏi khó coi. Cô chỉ vào cục đá xấu xí, hỏi: "Khối mao liêu này là ai mua?"

Trợ lý đã ghi chú lại tất cả những gì vừa nghe được vào sổ tay, vừa nghe cô ta hỏi lập tức lật ra xem: "Là Lạc Ninh mua."

Phùng Ngọc Tiêu nhíu mày: "Là nữ minh tinh kia sao?"

Phùng Ngọc Hạo ngắt lời: "Nữ minh tinh mà anh coi trọng chính là Lạc Ninh, chắc là cô ta mua đó."

Phùng Ngọc Tiêu vốn xem khối mao liêu kia là vật trong tay cô ta, bây giờ lại bị Lạc Ninh nhanh tay mua mất, cô rất khó chịu. 

Vừa vặn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lạc Ninh đứng cách đó không xa, cô ta dẫm lên giày cao gót đi về phía đó. Trên mặt cô ta đầy vẻ khinh thường, hỏi: "Cô Lạc phải không?"

Lạc Ninh nhướng mày: "Là tôi, có chuyện gì sao?"

Tư thái của Phùng Ngọc Tiêu này đúng là quá cao ngạo, cô ta thật sự cho rằng bản thân chính là cháu ngoại ruột của ông cụ Lão chắc. 

"Tôi nghe nói cô đã mua khối mao liêu kia?". Phùng Ngọc Tiêu chỉ tay về phía khối mao liêu xấu xí. 

Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, là tôi mua."

Phùng Ngọc Tiêu thẳng thừng nói ra: "Tôi cũng nhìn trúng khối mao liêu này, tôi muốn nó, cô lập tức chuyển nhượng cho tôi đi."

Lạc Ninh nhìn thái độ của cô ta thì bật cười: "Tôi quen cô sao? Mắc mớ gì tôi phải chuyển nhượng cho cô?"

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Phùng Ngọc Tiêu đã không có thiện cảm với Lạc Ninh, thậm chí chán ghét cô ta từ tận đáy lòng. Loại cảm giác này tuy rằng không thể lý giải được là vì sao, nhưng cô rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. 

Bây giờ còn Lạc Ninh còn dám dùng thái độ này nói chuyện với cô, trong lòng cô nghĩ quả nhiên là khiến cho người khác chán ghét. Cô lấy một tờ chi phiếu trong túi xách ra, nói: "Tôi ra giá gấp đôi cho cô chuyển nhượng, được chưa?"

Ngữ khí như đang bố thí cho người khác, cô ta dùng giá gấp đôi mua lại khối nguyên thạch này chính là vinh hạnh lớn lao của Lạc Ninh. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện