Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 32


trước sau

27/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng 

Editor: Autumnnolove

---

Nói là làm, các thực tập sinh nhanh chóng đánh tiếng cùng tổ tiết mục mược micro và âm thanh. Ban đầu hai đội được phát cho hai cái di động, bọn họ liền lấy một cái tìm nhạc và kết nối với thiết bị âm thanh.

Lạc Ninh nhìn bọn họ đều tụ tập để chọn bài, đề nghị: "Các cậu cũng không thể đi ca hát nhảy múa hết, còn phải chia người ra để bán anh đào với chậu cảnh nữa, phân công hợp tác mới có thể đạt được hiệu suất tối đa, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Như vậy phòng phát sóng trực tiếp không chỉ có ca hát nhảy múa, mà còn có thể thu hút người xem bằng cách bán hàng.

Lời này cũng thức tỉnh các thực tập sinh, vì thế hai đội chọn ra hai người tổ trưởng tới phụ trách phân công cùng phối hợp. Đội Lạc Ninh bên này các thực tập sinh chọn Phong Dật Phàm, đội Lục Tuân bên kia là Phương Du. Năng lực tổ chức cùng phối hợp của hai người này không kém, rất mau liền an bài tốt.

Người mua giấy bút cũng đã trở lại. Lạc Ninh chỉ vào mỗi chậu cảnh lại nói sơ qua về tập tính cùng phương pháp dưỡng cây, người viết chữ đẹp liền viết xuống, camera cũng đặc tả chữ trên giấy một ít. Sau đó Lạc Ninh lại lấy di động ra, tìm hình ảnh mấy bồn hoa chưa nở, đưa cho Lộ Nhiên vẽ.

Thời điểm bên này đang chuẩn bị thì ca hát nhảy múa bên kia đã bắt đầu rồi. Lạc Trạch Vũ đảm nhiệm vai trò người chủ trì, âm thanh của hắn từ micro liền hấp dẫn những người xa xa trên quảng trường. Sau đó Đan Chấn cùng một thực tập sinh đội Lục Tuân kết hợp một màn break-dance mở màn. Quả nhiên chốc lát liền thu hút rất nhiều người tới vây xem náo nhiệt. Diệp Tử Kiêu tiếp nối hát một bài nhạc trữ tình, hát xong thuận thế chào mời mua anh đào cùng cây cảnh.

Nghe được mua anh đào tặng giỏ, không ít người đều chạy tới xem. Mấy người Phong Dật Phàm phụ trách bán anh đào, vội vàng lấy giỏ anh đào ra cho mọi người xem. Anh đào nhóm Lạc Ninh mang đến có chút đắt, nhưng quả to, đỏ mọng, kỳ thật cũng không vượt qua giá thị trường bao nhiêu, bây giờ mua ba cân còn được tặng thêm một cái giỏ xinh đẹp, liền có người mua. Nhiều lúc mua sắm đều sẽ có tâm lý nghe theo đám đông, thấy có người mua, liền có người nhịn không được chạy tới mua theo.

"Mua anh đào tặng giỏ, tới trước chọn trước, bỏ lỡ cơ hội đừng tiếc nuối". Mấy người Phong Dật Phàm cũng chia nhau thét to.

Thực mau liền tụ tập một đợt người tới mua anh đào, ai cũng muốn được tặng giỏ. Kết quả là số lượng giỏ rơm vốn không nhiều liền bán hết.

Mấy người xếp hàng phía sau thấy thế không cao hứng: "Không tặng giỏ nữa chúng tôi không mua!"

"Đúng đúng, họ mua còn được tặng giỏ xách, vì cái gì chúng tôi không có?"

Phong Dật Phàm bị một đám người vây quanh muốn khóc. Giỏ rơm bện xong đều đã bán hết, bọn họ đi chỗ nào biến ra nữa?

Lúc này Lạc Ninh đi tới cười nói: "Mọi người không cần phải gấp! Mấy cái giỏ này chúng tôi có thể làm tại chỗ, mọi người chờ một chút là được!"

"Mấy cậu đẹp trai kia lại đây! Bây giờ là lúc các người biểu diễn đó!". Lạc Ninh ngoắc ngoắc mấy người Diệp Tử Kiêu.

Đám thực tập sinh bị kêu tới đan giỏ trước mặt mọi người. Rất nhiều người hiểu kỳ, vẫn luôn đứng vây xem, thuận tiện chờ bọn họ bện xong để mua anh đào.

Những thực tập sinh này có thể nổi bật giữa hàng vạn người tất nhiên là diện mạo đều không kém, không ít cô gái đều cầm di động chụp ảnh hoặc quay video các tiểu ca ca đan giỏ. Cũng bởi vậy mà cái góc hẻo lánh này trong chốc lát nhân khí liền tăng lên, càng nhiều người tới xem náo nhiệt.

Lạc Ninh nhìn Phương Du một cái, ra hiệu hắn bắt đầu quảng cáo chậu cảnh. Phương Du là người thông minh, vì thế mang theo hai thực tập sinh khác cùng tới bán chậu cây cảnh. Mỗi chậu cây đều có đính kèm một tờ giấy hướng dẫn chăm sóc kèm hình ảnh sau khi nở hoa cho nên hấp dẫn không ít người.

Ban đầu, không có nhiều người quan tâm tới cây cảnh, nhìn thấy tờ giấy hướng dẫn còn vẽ ra bộ dáng sau khi nở hoa liền cảm thấy mua một chậu về trồng cũng không tồi. Người không biết trồng hoa nhìn thấy tờ giấy hướng dẫn phương pháp dưỡng hoa kỹ càng tỉ mỉ, cũng có chút xúc động muốn mua một chậu. Hơn nữa, bầu không khí lúc này cũng rất tốt, vì thế liền có người mua.

"Các người bán anh đào tặng giỏ, bán cây cảnh tặng cái gì? Nếu có ưu đãi tôi liền mua một chậu". Có người ồn ào cười hỏi.

"Đúng đúng! Dù sao cũng tặng cho chúng tôi cái gì đó chứ". Người mua chậu cảnh đi theo phụ họa.



Đám người Phương Du liền không có biện pháp, quay đầu nhìn Lạc Ninh xin giúp đỡ. Mua ba cân anh đào sẽ được đựng trong giỏ, bọn họ hái được hơn 50 cân anh đào, lúc nảy đã bện mười mấy cái giỏ, dư lại mấy cái vẫn còn chưa làm xong. Nhưng nếu mua một chậu cảnh mà đưa một cái giỏ, căn bản là đan không nổi.

Lạc Ninh đi tới cười nói: "Một mình tôi thì không đan giỏ kịp, nếu không tôi làm thêm vài thứ khác xem như quà tặng cho mấy người!"

"Cũng đúng a! Nhưng mà phải đẹp mới được". Có người cười nói.

Vì thế Lạc Ninh gọi mấy thực tập sinh đang rảnh rỗi tới, nói bọn họ đi theo cô cùng đan lát đồ vật. Cô cẩn thận hướng dẫn, thỉnh hoảng giúp các thực tập sinh điểu chỉnh, nếu không phải là tay thật sự quá cùi, thì chắc chắn sẽ làm ra được món đồ giống như cô hướng dẫn. Tuy rằng sẽ không tinh xảo như tay nghề của Lạc Ninh, nhưng cũng khá dễ nhìn.

Không ít người qua đường cảm thấy thú vị, đều hỏi có thể tham gia được không. Rơm rạ mang đến tương đối nhiều, Lạc Ninh không có phản đối, liền dẫn dắt mọi người cùng nhau đan lát. Nhóm thực tập sinh phụ trách ca hát nhảy múa cũng bị Lạc Ninh kêu tới gia nhập.

Giỏ hoa nhỏ, đôi giày rơm, cây quạt, người rơm xinh xắn, thùng rác nhỏ,...từng món hàng dệt thủ công mỹ nghệ thành hình trên tay Lạc Ninh. Cũng bởi vậy là trên quảng trường càng nhiều người tới xem náo nhiệt, sau đó gia nhập vào hàng ngủ bện rơm.

[ Oa! Ninh bảo khéo tay ghê, biết làm nhiều món đồ chơi như vậy ]

[ Quá trâu bò, tôi thấy so với hàng bán còn đẹp hơn nữa ]

[ Đứa nào nói Lạc Ninh chỉ biết đan mũ rơm, bây giờ bước ra xem tui có đánh cái đầu chó của nó không ]

[ Haha, lại còn có ông chú tới xem náo nhiệt cuối cùng đi theo người ta ngồi đan giỏ, ảo ma Ca-na-đa ]

[ Lạc Trạch Vũ buồn cười quá, tới chết cũng không hết hậu đậu ]

[ Phương Du đan tới nổi bác gái ngồi bên cạnh nhìn không được, ánh mắt ghét bỏ kìa, cười chết tôi ]

[ Haha, anh iu nhà tôi đang làm cái quần què gì vậy? Làm cây quạt đó hả? Nhìn hông khác gì cái đệm luôn ]

[ Một đám tiểu thịt tươi ngồi làm hàng thủ công mỹ nghệ cùng nhóm bà cô ông chú, bức tranh này cũng thật đẹp ]

[ Tôi mới từ ở phòng phát sóng trực tiếp khác qua, mấy người bên này vui vẻ quá đi! ]

Không giống như các đội khác thành thành thật thật bán hàng hoặc đang ế ẩm, hai đội Lạc Ninh bên này lại khá vui vẻ. Vì thế rất nhiều người từ các phòng phát sóng khác kéo lại đây, xem đến cười ha ha.

Trải qua một vòng như vậy, kết quả cũng đáng nể, anh đào cũng chậu cây cảnh đều được bán đi hết. Rất nhiều người không mua được còn cảm thấy tiếc nuối, hỏi bọn họ ngày mai có tới bán nữa không, các thực tập sinh đều mang theo cảm giác thành tựu cùng tươi cười tươi rói.

Đám hoa dại cùng dây leo mang đến cũng bị Lạc Ninh làm thành vòng hoa đưa cho mấy người bạn nhỏ trên quảng trường. Lạc Ninh còn để cho các thực tập sinh tương tác cùng các bạn nhỏ, bởi vậy mọi người đều xuất hiện trong ống kính, nhìn qua đều rất vui vẻ, nhân khí của các thực tập sinh đều đi theo hướng bạo trướng.

Cũng mới 12 giờ trưa, hai đội đã hoàn thành nhiệm vụ, vì thế cao hứng thương lượng chỗ ăn cơm trưa, lại đi mua nguyên liệu nấu bữa tối. Lạc Ninh dùng di động tìm kiếm chỗ ăn ngon bên này, sau đó tìm được một nhà hàng địa phương tương đối đặc sắc, mang theo nhóm Lục Tuân đến đó ăn.

Nhà hàng cách quảng trường không xa, cho nên mọi người lựa chọn đi bộ. Đi được một đoạn, Lạc Ninh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ôm một đứa trẻ, cùng một người đàn ông trng niên vội vã đi tới bên này. Hai người nhìn giống như hai vợ chồng bế theo đứa con, bởi vậy không có ai chú ý họ.

Lúc hai người đi ngang qua Lục Ninh, lại bị cô ngăn cản, "Hai người từ từ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện