Trần Mộng khẽ giật mình, cô khiếp sợ quay đầu nhìn Triệu Xã: "Sao cơ?"
Triệu Xã dùng hai tay chống hai bên giường, gian nan nâng người dậy.
Triệu Xã nghiêm túc nhìn ba đồng đội trước mặt, nói: "Lúc vừa mới ra khỏi cabin tôi cũng có nói rồi, lần này là tôi thua..."
Ngô Hoán Thành nhíu mày: "Nhưng mà..."
"Không nhưng mà gì cả." Triệu Xã lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Dù thiết bị có trục trặc hay không thì tôi cũng cảm giác được, nếu đối kháng ma lực trực diện, tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của Thời An."
Triệu Xã ngẩng đầu nhìn Vương Lê, trịnh trọng nói: "Đội trưởng, tôi ủng hộ Thời An vào đội."
Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, nếu có một thành viên cường đại đến thế trong đội thì bọn họ sẽ như hổ thêm cánh.
Trong phòng bệnh yên lặng vài giây.
Vương Lê quay đầu nhìn hai thành viên còn lại.
Qua một lúc, Ngô Hoán Thành thở dài nói: "Nếu Triệu Xã đã thừa nhận thực lực của Thời An thì tôi cũng đồng ý."
Trần Mộng nhíu mày nhìn đồng đội, sau vài giây im lặng cân nhắc, cô mới không cam tâm tình nguyện nói: "Được thôi, tôi cũng đồng ý."
Vương Lê nhẹ nhàng thở ra.
Lần này, trên cơ bản tất cả thành viên trong đội đã được xác định, có thể bắt đầu sắp xếp những bước tiếp theo rồi.
Vương Lê khẽ gật đầu với ba đồng đội trong phòng bệnh, nói: "Nếu đã vậy, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị vật tư.
Các cậu có thể nhân khoảng thời gian này để điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất.
Thời gian từ giờ đến khi ngọn núi phong tỏa đã rất gấp rút, chúng ta phải giành giật từng giây."
Sau khi trò chuyện đơn giản, Vương Lê ra khỏi phòng bệnh.
Vương Lê đã gọi vài cuộc điện thoại nói ngắn gọn vắn tắt dặn người chuẩn bị vật tư cần thiết cho hành trình sắp tới và đã liên lạc với trạm kiểm soát để lấy giấy thông hành.
Sau khi chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, Vương Lê mới chợt nhớ mình vẫn chưa nói tin này cho Thời An.
Vương Lê xoay người đi tới phòng bệnh của Thời An.
Vương Lê đi theo trí nhớ của mình, quẹo tới quẹo lui trong bệnh viện, đã sắp tới được phòng bệnh của Thời An.
Đột nhiên, Vương Lê trông thấy một bóng lưng lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông mặc áo bành tô màu đen, dáng người cao ráo, tấm lưng cường tráng thẳng tắp, bắt mắt nhất là một đầu tóc dài bạc trắng như thác nước.
Vương Lê hơi giật mình, vô thức dừng bước.
Không thể nào...!thật sự là vị kia ư?
Sao trưởng quan Mục Hành có thể xuất hiện ở đây được?
Lúc này, Vương Lê đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Mục Hành nhỏ giọng nói chuyện với Thời An mà mình đã nhìn thấy vào ngày hôm nọ ở hiện trường lễ khai giảng.
Lẽ nào hai người họ thật sự quen biết ngầm ư?
Nghĩ tới điều này, Vương Lê nhanh chân bước tới phía trước, cất giọng nói: "Mục trưởng quan!"
Người đàn ông đang đi phía trước ngừng bước, nghiêng người nhìn.
Gương mặt sắc nét chuyển động dưới ánh đèn, đôi mắt màu xám xanh lạnh buốt hơi rủ xuống nhìn Vương Lê.
Một loại áp lực vô hình bỗng chốc ập tới.
Vương Lê vô thức ngừng thở, dùng thái độ thận trọng kính cẩn nói: "Chào ngài, xin hỏi...!ngài đến tìm Thời An ạ?"
Mục Hành: "Đúng vậy."
Giọng anh rất trầm, trong âm sắc từ tính mang theo một chút sắc bén lạnh lùng.
.
Truyện Đô Thị
Dường như nghe hơi quen?
Đợi đã...!Đây không phải là giọng nói gọi điện cho Thời An khi nãy à!
Trong lúc Vương Lê hoảng hốt, Mục Hành tiếp tục nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Lê lập tức lấy lại tinh thần.
Cậu ta liếc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt cách đó không xa, Vương Lê cảm thấy mình không nên xen vào chuyện người khác, nhưng mà...!
Chẳng biết vì sao, thân hình nhỏ bé yếu ớt mảnh mai của Thời An và phỏng đoán lúc trước của bản thân đồng thời hiện lên trong đầu Vương Lê.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là ăn uống không cẩn thận thôi." Vương Lê cung kính nói: "Hơn nữa chuyện này cũng do tôi nhất thời sơ suất-"
Vương Lê thở dài: "Tôi không ngờ rằng Thời An là con trai trưởng Thời gia mà lại chưa từng ăn kem ly."
Tuy trên mặt Mục Hành không thay đổi gì nhiều nhưng lông mày anh hơi nhíu lại.
Vương Lê hiểu rõ, nói đến đây là đủ rồi.
Cậu ta nói: "Nếu ngài đã tới, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Mục Hành: "Ừm."
Vương Lê cúi chào Mục Hành, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mục Hành bình tĩnh nhìn thoáng qua hướng Vương Lê rời đi, sau đó anh thu tầm mắt, quay người đi tới phòng bệnh của Thời An.
Cửa phòng bệnh yên lặng đẩy vào, Mục Hành cất bước vào trong.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, đập vào mắt là một