Editor: Lam Phi Ngư
Lúc mở mắt lần nữa thì trời đã sáng choang.
Thời An lười biếng trở mình, nằm trên giường duỗi lưng.
Cậu chỉ bị cảm lạnh, không phải là bệnh nặng gì, sau khi uống thuốc rồi ngủ ngon một đêm, trên cơ bản thì mọi cơn đau đều đã biến mất, không để lại chút dấu vết.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng.
Thời An chậm rãi bò dậy.
Cậu cứ có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ dường như Thời An thấy được tài bảo mà lâu lắm rồi cậu không thấy, chúng sáng lấp lánh chất đống trong hang động tối tăm khô ráo.
Thời An nhào tới ôm chúng không buông.
Không biết vì sao, những tài bảo đáng lẽ phải lạnh buốt cứng rắn nhưng khi ôm vào lại có cảm giác ấm áp dễ chịu, thậm chí còn có chút phỏng tay, nhanh chóng xua tan đau buốt rét lạnh trên người cậu.
Mà tính ra, loại tài bảo nào có cảm giác như thế nhỉ?
Hỏa bảo thạch? Noãn ngọc?
Hưm....!hình như đều không đúng.
Thời An tựa vào đầu giường, ngáp một cái, suy nghĩ trong đầu bay tận trời mây.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Vương Lê vừa nói chuyện với bác sĩ xong bèn đi vào phòng bệnh.
Vương Lê nhìn Thời An nói: "Vừa nãy tôi đã nói chuyện với bác sĩ, các chỉ số kiểm tra đo lường thân thể cậu đều bình thường.
Hẳn chiều hôm nay có thể xuất viện."
Thời An lên tinh thần: "Tốt quá!"
Vương Lê kéo ghế tới ngồi trước giường Thời An, nói đơn giản về việc ba thành viên còn lại đồng ý Thời An gia nhập đội, lại dặn dò cặn kẽ về những đồ vật cần thiết để tiến hành nhiệm vụ, cuối cùng, Vương Lê tổng kết lại một câu:
"Khoảng cách từ đây đến di tích vết nứt vực sâu kia rất xa, vì đã sắp tới kì phong tỏa núi nên chúng ta nhất định phải gấp rút khởi hành."
Trong miệng Thời An đang nhét đầy bánh bao, cậu lúng búng nói: "Gấp thế nào?"
Vương Lê đúng lúc đưa tới một ly nước ấm:
"Xế chiều ngay mai phải xuất phát."
Thời An nhận ly nước ấm, ực ực nuốt xuống.
Vương Lê không quá yên lòng nhíu mày: "Cậu chậm chút, đừng để bị nghẹn."
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như Vương Lê đã bắt đầu quen với những hành động khiến người không khỏi lo lắng của thiếu niên trước mặt, hơn nữa Vương Lê còn bắt đầu quan tâm đến thiếu niên trong vô thức.
Thời An đặt ly nước đã uống hết một nửa lên đầu giường, sảng khoái đáp:
"Ngày mai hả? Không thành vấn đề!"
Trên mặt Thời An tuy còn sót lại một chút tái nhợt nhưng đáy mắt lại lấp lánh ánh sáng kích động.
Bảo tàng mà, đương nhiên là tới tay càng sớm càng tốt.
Vương Lê khẽ gật đầu.
Cậu ta định đứng dậy rời đi nhưng lúc quay người lại do dự vài giây.
Cuối cùng, Vương Lê vẫn quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Đúng rồi, ngày hôm qua cậu và Mục trưởng quan nói chuyện tốt không?"
Thời An: "...Hở?"
Thời An chớp mắt vài cái, mờ mịt nhìn Vương Lê lom lom, dường như không quá hiểu rõ ý tứ của cậu ta: "Sao cơ?"
Vương Lê khẽ giật mình.
Vẻ nghi ngờ trên mặt Thời An rất chân thật, không giống như đang giả vờ.
Lẽ nào ngày hôm qua Mục trưởng quan không vào phòng?
Không đúng.
Khóe miệng Vương Lê hơi giựt giựt.
Cậu ta chỉ vào đoạn tay áo đen nhánh lộ ra khỏi góc chăn bị Thời An đè lên: "Cái đó là gì?"
"Hở?" Dường như lúc này Thời An mới chú ý đến.
Cậu nhích qua một bên, sau đó dùng sức kéo cái áo bành tô dưới người mình ra.
Chất vải bền chắc cao cấp, hình như là quần áo được cắt may thủ công.
Thế nhưng hiện tại nó lại bị đè đến mức nhăn nhúm, trên áo còn lưu lại chút nhiệt độ nóng hổi.
"Cái này là của ai?" Thời An đối với thứ này vô cùng khó hiểu.
Vương Lê: "..."
Đây tuyệt đối chính là áo khoác ngoài Mục trưởng quan mặc ngày hôm qua!
Vương Lê không nhịn được dùng tay nhéo mũi mình, cậu ta nói đơn giản lại việc mình gặp Mục Hành ngoài phòng bệnh với Thời An.
Thời An lộ ra vẻ mặt giật mình: "Ớ, hèn chi, bởi sao tôi thấy quen mắt ghê!"
Dẫu sao, một cái áo khoác khác của Mục Hành vẫn còn ở chỗ của cậu đây này.
Lão quản gia đã cẩn thận giặt sạch, nhắc cậu nhất định phải trả cho Mục Hành, nhưng Thời An vừa quay đầu đi là quên mất tiêu.
Kết quả hiện tại Thời An không chỉ không trả áo khoác lại, mà giờ trong tay cậu lại còn nhiều thêm một cái.
"Nói chung là hai người chúng tôi không có nói chuyện á." Thời An gãi gãi đầu: "Lúc anh ấy tới thì tôi đã ngủ rồi."
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, Vương Lê không suy nghĩ nhiều nữa, cậu ta gật đầu với Thời An rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Chưa đi được vài bước, Vương Lê chợt ngừng lại.
Cậu ta đứng trên hành lang trống trải, đột nhiên chậm chạp ý thức được một vấn đề.
Có gì đó sai sai...
Nếu ngày hôm qua lúc Mục Hành đến Thời An vẫn còn ngủ thì sao áo khoác của trưởng quan lại nằm trong ngực Thời An?
Vương Lê dùng sức lắc đầu thật mạnh, xua tan ý nghĩ kì quái trong đầu.
Nhất định là hiểu lầm thôi, là loại hiểu lầm gì thì tạm thời Vương Lê chưa nghĩ ra nhưng đó tuyệt đối sẽ là một hiểu lầm có thể được giải thích hoàn mĩ!
Sau khi cưỡng ép biến khói đen thành thuộc dân* của mình, Thời An để nó ở nhà giữ nhà.
(*thuộc dân: đã giải thích ở chương trước, người phụ thuộc/ lệ thuộc)
Suy cho cùng, giường và gối trong phòng đều là do Thời An vất vả cực khổ thu thập tài bảo, trải qua trăm cay nghìn đắng mới làm thành.
Ai biết được hai tên nhân loại kia có thừa dịp cậu không có ở nhà chiếm tài bảo làm của riêng hay không!
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng mọi việc, Thời An tiêu sái phất tay chào tạm biệt quản gia, rồi xoay người lên xe của Vương Lê.
Buồng xe rất lớn, bên trong nhìn rộng hơn bên ngoài nhiều.
Vương Lê ngước mắt nhìn, cậu ta đang định chào hỏi Thời An vừa mới ngồi vào trong xe thì lại bị cái ba lô siêu bự được nhét đến căng đầy sau lưng Thời An làm hoảng sợ.
Vương Lê sửng sốt hai giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
"À ừm...!bên trong ba lô của cậu chứa những món gì vậy?"
Vương Lê thầm nghiêm túc tự kiểm điểm chính mình.
Dẫu sao phần lớn vật tư đều do Vương Lê chịu trách nhiệm chuẩn bị, những thành viên còn lại chỉ cần mang theo một chút vật phẩm cá nhân là có thể xuất