Editor: Lam Phi Ngư
Thế nhưng, Thời An còn chưa kịp tìm đến nơi thì đã bị người khác tìm thấy trước.
"Thời An?" Ôn Dao khẽ giật mình, nhìn thiếu niên trước mặt: "Vừa rồi tôi có phái người đi tìm cậu, không ngờ lại trực tiếp gặp cậu ở đây."
Thời An hơi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Tìm tôi? Để làm gì á?"
"Là thế này, ban đầu chúng tôi định chờ đến sáng ngày mai mới lên đường, thế nhưng dường như trưởng quan đã thay đổi quyết định, hiện tại đang chuẩn bị xuất phát."
Ôn Dao có chút áy náy nhìn Thời An: "Chúng tôi sẽ để lại một nhóm người hộ tống các cậu xuống núi, lều vải và đồ ăn trong doanh trại này các cậu cũng có thể lấy để sử dụng.
Mục trưởng quan bảo tôi đến đây báo cho cậu một tiếng, nếu như cậu còn cần gì khác thì sau khi xuống núi có thể liên hệ Trác Phù."
Ôn Dao đưa một mảnh giấy cho Thời An: "Đây là phương thức liên lạc với Trác Phù."
Sau khi nhìn thấy Thời An đã nhận lấy mảnh giấy, Ôn Dao tạm biệt Thời An một tiếng rồi sau đó liền xoay người vội vàng rời đi.
Doanh trại yên lặng trật tự ban nãy giờ lại bắt đầu nghiêm chỉnh chuẩn bị xuất phát.
Người của cục quản lí chuẩn bị xuất phát trên cơ bản đều là thân tín do Mục Hành mang tới, còn phần lớn thành viên của phân cục khu Ewen thì đều ở lại.
Thời An đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng của Ôn Dao.
Hồi lâu sau, cậu gật đầu một cách chắc chắn: "Nhất định là có liên quan đến rồng!"
Chờ sau khi xác nhận đoàn người của Mục Hành đã rời đi, Thời An thừa dịp những người khác không chú ý bèn lén lút rời khỏi doanh trại.
Cậu quay lại nơi lúc đầu bị ma vật loại Tử Linh chặn đường, hít sâu một hơi rồi hô to: "Này---"
"Mi còn ở đây không ---"
Xung quanh im ắng không một tiếng động.
"Nếu mi không đi ra thì ta sẽ phóng hỏa đó!"
Ầm ầm!
Nền tuyết lại một lần nữa từ từ dâng lên, tuyết đông thành cục rơi xuống, bóng dáng cao lớn của Ngựa Xương Khô xuất hiện bên trong đêm tuyết, ánh u lam bùng lên trong hốc mắt, thoạt nhìn vừa uy nghiêm lại đáng sợ - Nếu như không chú ý đến vết cháy xém đậm màu trên người nó thì mọi thứ đều rất hoàn mĩ.
Thời An thỏa mãn vỗ vỗ đầu nó: "Ngoan."
Cậu suy nghĩ một lát, móc ra hỏa bảo thạch trong túi áo của mình rồi đưa đến trước mũi Ngựa Xương Khô: "Ngửi đi nè? Có thể lần theo dấu vết được không?"
Ngựa Xương Khô: "..."
Ma trùng: "..."
Sau một lúc lâu trầm mặc, ma trùng không nhịn được mở miệng phá vỡ tình cảnh lúng túng hiện tại: "Đại, đại nhân, nó không phải chó..."
Thời An thở dài, nhét bảo thạch lại vào trong túi áo, không cam lòng lẩm bẩm nói:
"Ta chỉ muốn thử xem..."
Ma trùng: "Thật ra ma vật loại Tử Linh rất giỏi lần theo mùi của vật sống, nếu không ngài thử bảo nó đi theo bản năng đi?"
Hiện tại ma trùng đã từ bỏ ý định khuyên Thời An xuống núi.
Loài rồng một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Thay vì đối lập với Thời An thì không bằng cứ giúp đỡ ngài ấy nhanh chóng hoàn thành mục đích...!Vậy là nó có thể sớm rời khỏi cái nơi lạnh như quỷ này rồi!
Thời An hai mắt tỏa sáng: "Mi nói đúng đấy!"
Cậu kéo Ngựa Xương Khô lại, nói một cách đương nhiên: "Để ta lên, ta không muốn đi nữa."
Đường đường là ma vật biến dị loại Tử Linh, nhưng dưới sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối thì nó cũng chỉ có thể khuất nhục hạ thấp thân thể, để nhân loại trước mặt leo lên trên lưng của mình.
Thời An giật giật, thở dài: "Lúc trước không nên đốt nó sạch đến vậy..."
Hơi cấn.
Ma trùng: "..."
Để lại chút mặt mũi cho người ta đi, xin ngài đấy.
Đêm tuyết tối om, xung quanh là một vùng hỗn độn, giương mắt nhìn về nơi xa thì ngoại trừ tuyết trắng thì không còn màu sắc nào khác, cũng không có bất kì tung tích của vật sống nào.
Thời An nằm trên lưng Ngựa Xương Khô gật gà buồn ngủ.
Cậu vốn ngủ nhiều, không muốn đi ra ngoài, hơn nữa nơi này lại lạnh đến vậy, quả thực khiến cho ham muốn ngủ đông của cậu tăng lên gấp bội.
Lắc lư, phảng phất như cả thế giới đều lắc lư trên lưng ngựa, thế giới trở nên vừa trắng xám lại xa xôi.
Thời gian dường như đã mất đi ý nghĩa của nó.
Mí mắt Thời An từng chút một cụp xuống, ánh mắt bắt đầu dần trở nên mơ hồ.
Cậu cảm thấy mình giống như đã trở về nơi an toàn nhất của bản thân.
Hang động tối tăm khô ráo, tài bảo chất đống như núi.
A....!Hình như còn thiếu cái gì đó.
Đúng rồi, thiếu một nhân loại sáng lấp lánh, người nọ được phong ấn chặt chẽ bên trong hổ phách, rồi an toàn nằm tại vị trí vuốt trái của cậu.
A tốt quá đi...
Đột nhiên một cơn lay động đánh thức Thời An khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu mới phát hiện Ngựa Xương Khô dưới thân không biết đã ngừng lại từ lúc nào.
Tới nơi rồi à?
Cậu mơ mơ màng màng chớp mắt vài cái, giương mắt nhìn về phía xa xa.
Quả nhiên, tại một vùng tuyết trắng cách đó không xa, một đội ngũ nhân loại trông có vẻ vô cùng đột ngột.
Người đàn ông tóc bạc áo đen đứng ở phía trước đội ngũ, dù cách một khoảng rất xa cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng thân phận của người nọ.
Thời An mừng rỡ.
Thật sự đến nơi rồi!
Cậu vỗ Ngựa Xương Khô dưới người mình: "Làm tốt lắm!"
Mục Hành giương mắt nhìn ngọn núi hùng vĩ trước mặt.
Tảng đá trắng xám cực lớn thoạt nhìn đặc biệt khổng lồ, chúng nó chất đống dày đặc dưới đáy khe núi, lắp kín chặt chẽ con đường trước mặt, căn bản không có cách nào tiếp tục tiến tới.
Anh quay đầu nhìn người bên cạnh: "Là nơi này à?"
Một gã lính đánh thuê trên mặt có vết sẹo bị còng tay khóa lại rất chặt, trên mặt gã còn lưu lại một ít vệt máu khô: "Đúng, đúng, chính là nơi này! Cần phải rót ma lực hệ hỏa vào trong đó thì mới mở được cửa."
Mục Hành bình tĩnh nhìn gã.
Anh chậm rãi cởi găng tay ra, ngón tay thon dài chậm rãi đặt lên bức tường đá lạnh như băng.
Tường đá dưới lòng bàn tay người đàn ông biến thành màu đỏ thẫm, độ nóng hừng hực lập tức bùng lên trước mặt mọi người.
Mấy người đứng trên cùng bị bức phải lùi lại mấy bước.
Tuyết chất đống xung quanh cũng nhanh chóng hòa tan bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, không khí xung quanh bắt đầu chập chờn dưới sức nóng thiêu đốt.
Mấy phút sau, Mục Hành ngừng lại.
Anh thu tay lại, thế nhưng bức tường đá trước mặt vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Ôn Dao gì chặt bả vai của gã lính đánh thuê, cô chau mày: "Nói thật."
Gã lính đánh thuê khẩn thiết nói: "Thật mà! Thật mà!"
Dường như gã sợ mấy người trước mặt không tin mình, nói năng lộn xộn giải thích: "Có thể, có thể là do chưa đủ, cần có...!cần có ma lực hệ hỏa mạnh hơn nữa, thì mới có thể, có thể..."
Ôn Dao cười xùy một tiếng: "Không đủ?"
Cô không chút nể tình tăng mạnh lực tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi vặn vẹo của gã lính đánh thuê: "Anh có biết anh đang