Editor: Lam Phi Ngư
Thời An tức muốn chết.
Lúc đầu cậu tưởng mình chỉ bị mất thân thể, mấy tài bảo thì vẫn an toàn nằm trong hang động trước kia của cậu, cậu chỉ cần tìm thân thể về, khôi phục sức mạnh rồi trở lại vực sâu là có thể lần nữa nhìn thấy bảo bối của mình.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt đã đánh nát giấc mộng của cậu.
Ngủ một giấc, nhà bị trộm rồi!
Mấy kẻ kia dám trộm tài bảo của cậu! Đám người đó sẽ phải trả giá thật lớn vì sự tham lam và ngu ngốc của chính mình!
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng đá vỡ vụn vang lên, phóng đại trong hang động trống trải, quẩn quanh giữa vách đá.
Thời An miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần từ trong cơn giân.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Trên vách đá lạnh như băng có vết rạn rậm rạp đang lan tràn ra như mạng nhện, một dấu tay hằn sâu trên tảng đá, xung quanh tảng đá bắt đầu tan ra vì nhiệt độ cao, dường như biến thành dung nham bán lỏng, mơ hồ lóe ra mầu đỏ sậm.
Thời An hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Dưới ánh sáng yếu ớt do tuyết phản xạ, mu bàn tay của cậu lóng lánh một lớp kim loại phát ra ánh sáng lạnh, màu bạc trắng, phía trên còn có thể mơ hồ thấy đường đường vân của vảy rồng.
Lớp vảy ban đầu chỉ bao trùm đến lòng bàn tay và đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã gia tăng diện tích lên gấp đôi, thậm chí còn mờ mờ ảo ảo có xu hướng lan ra sâu vào trong theo hướng cổ tay.
Đây là dấu hiệu thể hiện sức mạnh của cậu đang khôi phục.
Thế nhưng...
Có ích lợi gì đâu?
Thời An thả tay xuống, vẻ mặt âu sầu nhìn chằm chằm hang đá trống rỗng trước mặt, cậu chỉ cảm thấy ngực mình như bị đào khoét, bên trong trống rỗng, gió lạnh ào ào trút vào trong lòng.
Không còn, không còn gì cả.
Đúng lúc này, Thời An cảm nhận được một cơn chấn động mãnh liệt dưới chân mình.
Cả ngọn núi đều đang rung động ầm ầm, cách một khoảng xa cũng có thể nghe thấy tiếng đá vụn văng tung tóe, dường như bức tường cách sau lưng không xa đang bị phá hủy một cách bạo lực, hiện tại nó đang sụp đổ.
Động tĩnh lớn đó cuối cùng cũng khiến Thời An tỉnh táo lại từ trong trạng thái mất hồn mất vía.
Cậu quay đầu ra sau nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Cách một lớp tường đá dày, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cửa núi mở rộng và tiếng rít gào của gió rét.
Thời An buồn bã ỉu xìu thở dài.
Nếu như là ngày thường, có nhân loại dám phá hủy hang động của cậu thế này, cậu tuyệt đối sẽ tức giân.
Thế nhưng hiện tại không còn tài bảo, cái hang động này cũng chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng.
Xông vào thì cứ xông vào đi, muốn phá hư thì cứ phá, còn có thể bị tổn thất gì nữa chứ?
Dù sao thứ quan trọng nhất cũng chẳng thấy đâu nữa rồi!!!
Ma trùng thò đầu ra từ trong tay áo Thời An, nó vội vàng thúc giục: "Đại nhân! Ngài còn đang chờ cái gì nữa! Hiện tại chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này thôi, bằng không đợi Mục Hành tới thì chúng ta không thể nào giải thích được vì sao chúng ta lại xuất hiện ở nơi này đâu!"
Nó dùng sáu chân nhỏ bé kéo tay áo Thời An: "Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!"
Tuy rằng Thời An rất không muốn thừa nhận, thế nhưng ma trùng nói đúng.
Cậu ủ rũ gật gật đầu, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua hang đá trống rỗng trước mặt, sau đó xoay người đi về con đường mình vào khi nãy.
Đi được một nửa, Thời An đột nhiên dừng lại.
Không biết vì sao, cậu đột nhiên có một loại...!cảm giác rất kì quái.
Dường như có vật gì đó đang gấp rút thúc giục và kêu gọi cậu.
Một lực hút vô hình nào đó truyền đến từ trong bóng tối.
Thời An kinh ngạc đứng tại chỗ, mặc cho ma trùng thúc giục cỡ nào cũng không nhúc nhích.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía lực hút truyền đến, sau đó từng bước một đi về nơi đó.
Nơi này đã là chỗ rất sâu trong hang động rồi.
Chỗ sâu nhất nhất trong hang động đã bị tảng đá dày nặng che kín con đường, không chừa lại chút không gian nào để đi qua.
Thiếu niên nâng bàn tay yếu ớt mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng đặt lên vách đá.
Ngọn lửa như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ bùng lên trong bóng tối.
Vách đá gặp phải nhiệt độ cao, chậm rãi biến thành dung nham đỏ sậm, tí tách rơi xuống mặt đất, mang theo ngọn lửa thuận thế chảy xuôi xuống đất.
Ma trùng cả kinh, theo bản năng bò sâu vào trong ống tay áo của Thời An.
Đây, đây là long diễm.
Hoàn toàn không thể thu lại sau khi đã phóng ra.
Cho dù không có vật gì để thiêu đốt nhưng hỏa diễm đáng sợ kia vẫn cháy hừng hực như cũ.
Nó không kiêng nể gì mà tản ra hơi thở kinh khủng.
Hơn mười giây sau, vách đá dày nặng trước mặt đã tan rã hầu như không còn lại gì.
Thời An cất bước đi vào bên trong.
Ma trùng vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lại có một lá chắn vô hình nào đó chặn nó lại, cứng ra kéo nó ra khỏi tay áo của Thời An, ma trùng chật vật rớt xuống đất.
Sau lưng đã có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhân loại, hiện tại tiếng bước chân đó đang nhanh chóng tới gần nơi này.
Mà Thời An sau lưng nó đã chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Ma trùng ngửa mặt ngã xuống đất, suy nghĩ quay cuồng, vẻ mặt tuyệt vọng.
A...!Tạo nghiệp mà.
Thời An đi vào trong hang động bị tảng đá lấp kín khi nãy.
Xung quanh tối om, chỉ có trên đỉnh hang là có thể hứng sáng, tuyết rơi lả tả xuống, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong hang.
Trong hang động rộng rãi, có một tảng đá đen nhánh cực lớn đứng sừng sững, trên mặt đá phủ đầy tuyết, hoàn toàn bị bao phủ thành một tảng đá trắng bệch.
Thời An giơ tay lên, đặt trên phần nhô ra của tảng đá.
Một giây sau, hỏa diễm được khống chế hoàn mĩ không chút sai lầm bùng lên, lớp tuyết đọng dày đặc kia bị hòa tan trong chớp mắt, biến thành dòng nước ấm áp chảy xuôi xuống đất, chảy lênh láng ra xung quanh.
Dưới sự cọ rửa của dòng nước trong vắt, tảng đá to lớn trước mặt đã lộ ra bộ dáng của nó.
Đó là một Cự Long đen nhánh cực lớn.
Thân thể nó uốn lượn, lẳng lặng ngủ say, chóp đuôi dài nhỏ gối dưới đầu, hai cánh khi mở ra có thể che phủ cả bầu trời khép lại ở sau lưng, che hơn nửa thân thể, vảy rồng cứng rắn tinh xảo, phảng phất như được thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ, dưới ánh sáng lóe ra ánh sáng như kim loại rắn chắc lạnh băng.
Trên người của nó có loại uy nghi chấn nhiếp lòng người, khiến người ta sinh ra sợ hãi từ trong tim theo bản năng, sợ quấy nhiễu Cự Long đang yên giấc.
Thời An đứng nguyên tại chỗ.
Cậu nhìn thân thể đã từng là bản thân mình, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Thời điểm xông vào, Mục Hành thấy được cảnh tượng trước mắt, không khỏi hơi kinh hãi.
Cả hang động to lớn không có chút nước tuyết nào, nhiệt độ cao dọa người, bốn phía đều là hỏa diễm đang rực cháy một cách tùy ý.
Ngọn lửa kia vô cùng yên tĩnh chảy xuôi trên mặt đất, bồng bềnh trên không trung, phóng ra ngoài một loại uy áp đáng sợ nào