Editor: Lam Phi Ngư
Bùi hiệu trưởng dùng ngón tay hẹp dài nhăn nheo chỉ lên bìa của quyển sách, đôi mắt màu xám nhìn xuyên qua gọng kính trên sống mũi, ông nói: "Đây vốn là sách cổ tổ truyền của gia tộc Mục trưởng quan, trên đời chỉ sợ khó có thể tìm được quyển sách nào cổ xưa như vậy, sách quý báu thế này theo lí thì ông nên tự mình phiên dịch, thế nhưng hiện tại tuổi tác của ông đã cao, chỉ sợ lực bất tòng tâm..." (*lực bất tòng tâm: có lòng nhưng không đủ sức làm)
Ông ho khan vài tiếng, đợi hết cơn ho rồi mới nhìn Thời An nói:
"Cháu thấy thế nào?"
Thời An: "..."
Cậu nhìn Mục Hành vẻ mặt khó đoán đứng bên cạnh, lại quay đầu nhìn vẻ mặt hiền hòa của lão hiệu trưởng, cuối cùng lại nhìn về phía quyển sách cậu tìm kiếm đã lâu.
Còn có thể làm gì đây?
Thời An bất chấp khó khăn gật đầu, khô khan nói: "Không, không thành vấn đề ạ."
Bùi lão hiệu trưởng hòa ái nở nụ cười.
Ông cẩn thận nhìn kĩ thiếu niên đang đứng trước mặt, nói: "Vậy rất tốt, ông sẽ bảo trợ lí xem thời khóa buổi của cháu để sắp xếp thời gian."
Mục Hành nhìn Bùi lão hiệu trưởng, nói: "Làm phiền ngài rồi."
Bùi lão hiệu trưởng cười lắc đầu: "Trưởng quan không cần phải khách khí như thế, việc ngoài ý muốn lần trước nếu như không có ngài giúp đỡ, chỉ sợ rằng không thể giải quyết dễ dàng, tôi còn chưa chính thức cảm ơn ngài đây này."
Mục Hành gật gật đầu với Bùi lão hiệu trưởng, quay người cáo từ.
Thời An vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh rơi lên quyển sách cổ gần đó, dường như đang thất thần.
Mục Hành rủ mắt, trong chớp mắt ánh mắt anh rơi lên người Thời An.
Anh giơ tay lên một cách tự nhiên, lòng bàn tay rơi lên đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên, dùng sức đè xuống một chút: "Đi thôi."
"Hả...!À!"
Lúc này Thời An mới lấy lại tinh thần.
Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua quyển sách cổ bị để lại ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó mới thở dài lưu luyến bịn rịn đuổi kịp bước chân Mục Hành.
Hiệu trưởng sống ở tháp nhọn vừa cao lại hẹp, cầu thang uốn lượn dốc đứng, lên tháp đã khó, xuống tháp càng khó hơn.
Thời An có chút không yên lòng cúi thấp đầu, cậu nhất thời không chú ý, chân đạp hụt vào khoảng không.
Thời An trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt thân thể mất cân bằng, ngã người về phía trước.
Mắt thấy sắp ngã lên tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của Mục Hành, thế nhưng Mục Hành như có mắt mọc ở đằng sau, anh chợt dừng bước.
Anh hơi nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy Thời An.
Mục Hành thả lỏng bàn tay quanh vòng eo nhỏ gọn, anh rủ mắt, hàng mi che khuất tròng mắt xanh biếc:
"Chú ý dưới chân, tập trung vào."
Thời An bị dọa đến tim ngừng đập, trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu đáp: "Ừm, ừm."
Mục Hành hơi nheo mắt lại, anh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Thời An.
Mục Hành nhìn mình làm gì ấy nhỉ?
Trong đầu Thời An suy nghĩ tứ tung, sống lưng vô thức căng cứng.
Chỉ thấy Mục Hành nhíu mày, nói: "Gầy quá."
Thời An: "...?"
Hả?
"Với lại thể lực quá kém." Ánh mắt của Mục Hành không nể nang rơi lên người Thời An, mang theo một loại phê bình thực tế.
Anh nói: "Chờ lát nữa cậu đưa Ôn Dao một bảng thời khóa biểu của cậu."
Trong lòng Thời An đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, cậu cảnh giác hỏi: "Để làm gì?"
Mục Hành thu hồi tầm mắt, anh quay người tiếp tục đi xuống cầu thang: "Huấn luyện."
Thời An: "..."
Thời An vẻ mặt trống rỗng, đứng đờ người.
Không, không cần đâu mà!
Cậu chỉ muốn dùng tài bảo xếp thành cái giường rồi lăn lộn ngủ trên đó, tiện thể ăn vặt chơi game thôi!
Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà hình tháp của hiệu trưởng, họ dừng lại dưới lầu.
"Cũng không phải là tôi không muốn đâu, nhưng mà gần đây tôi vừa mới khai giảng, siêu siêu bận luôn á..." Thời An muốn giãy giụa.
Mục Hành im lặng vài giây:
"Cậu nói cũng phải."
Thế nhưng Thời An còn chưa kịp thở phào thì người đàn ông trước mặt lại thản nhiên đưa mắt nhìn cậu nói: "Sáng sớm vậy."
Thời An: "..."
???
Sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Thời An còn đang buồn ngủ bị Mục Hành xách lên, đúng giờ dẫn đến sân huấn luyện.
Học viện phân cho Mục Hành một sân huấn luyện cá nhân kèm theo đầy đủ thiết bị, vô cùng tri kỉ.
Thiếu niên gục quả đầu rối bù xuống, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.
Mục Hành nhìn cậu một cái: "Cần làm mẫu không?"
Thời An gian nan mở mí mắt lên, khẽ gật đầu.
Thế nhưng, đợi sau khi Mục Hành làm mẫu xong, anh vừa nghiêng đầu lại phát hiện không thấy Thời An đâu.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh tìm được bóng người quen thuộc trên ghế dài cách đó không xa.
Thiếu niên co người thành một cục, hàng mi đen nhánh lẳng lặng rủ xuống, hít thở đều đều, vẻ mặt an bình, đã ngủ say từ lâu.
Mục Hành duỗi tay ra rồi dừng một chút, cuối cùng anh vẫn chậm rãi thu tay về.
Đợi đến khi Thời An mở mắt ra đã là giờ cơm trưa.
Cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy, áo khoác màu đen trượt xuống khỏi vai cậu.
Thời An chớp mắt vài cái, tốn mất hai giây mới phản ứng lại mình đang ở nơi nào.
- -- Ầm ầm!
Một tiếng vang rất lớn vang lên cách đó không xa.
Thời An hết cả hồn, cậu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Dáng người người đàn ông thon dài cao ngất, mái tóc bạc dài được cột cao, gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng, năm ngón tay đeo găng tay đen nhánh đang nắm một thanh trường kiếm được ngưng tụ từ ma lực, một đám thần ma vật đang bao vây xung quanh anh.
Đó là ma vật cấp cao nhất mà hệ thống huấn luyện có thể mô phỏng được, thậm chí dù là hình thức tấn công hay sức mạnh thì chúng nó đều mạnh hơn so với ma vật thật sự.
Đám ma vật có dáng vẻ dữ tợn, cao như một ngọn núi nhỏ, chúng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, chợt đánh về phía nhân loại duy nhất ở trung tâm!
Đôi mắt của Mục Hành vừa sâu xa lại xanh thẫm, nét mặt anh bình thản lạnh lùng, gần như không thể cảm nhận được một chút sát khí nào.
Nhưng dù vậy không hiểu sao lại mang đến cảm giác áp bách và khí thế cực mạnh, dù anh chỉ đứng bất động tại chỗ cũng toát ra loại từ trường thu hút ánh mắt của người khác.
Mũi kiếm mang theo tiếng gió sắc bén.
Phong cách của anh không giống như phe học viện được huấn luyện bài bản từ học viện, mà là tinh chuẩn tàn nhẫn phù hợp với thực chiến, hiệu suất cực cao, không để biểu diễn, không có kĩ năng lòe loẹt, chỉ để giết chóc.
Gió mạnh thổi bay mái tóc bạc của người đàn ông, như ánh đao lấp lánh.
Tiếng kêu rên và gào thét của ma thú vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.
Thi thể tàn tạ chia năm xẻ bảy hóa thành đốm sáng ma lực xanh nhạt, bị thu hồi trở về.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ trên đỉnh mái nhà rọi xuống, chiếu lên mái tóc bạc dài của Mục Hành, khiến cả người anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng chói mắt sáng ngời.
Thời An nhìn chằm chằm nhân loại sáng lấp lánh cách đó không xa, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua ánh lửa đỏ vàng, cái đuôi to rủ xuống sau lưng nóng nảy lắc lư.
- -- Của mình!
Trường kiếm trong lòng bàn