Dù nói là phòng làm việc, thế nhưng nơi này càng giống như là một xưởng luyện kim.
Chật hẹp, chật chọi, chen chúc.
Trên bàn gỗ cũ kĩ cực lớn chất đầy quyển trục cổ xưa, trên vách tường bốn phía đều khảm giá sách cao đến tận trần nhà, gáy sách xám xịt ẩn mình trong bóng râm, trong không khí tràn ngập mùi sách vở mốc meo.
Thiếu niên câu nệ ngồi trước bàn, hàng mi đen nhánh rủ xuống, ánh mắt bình tĩnh rơi lên một khoảng không gian nhỏ trước mặt.
"Đừng khẩn trương."
Mục Hành nhìn qua, thấp giọng an ủi: "Cậu chỉ cần phụ trách phiên dịch thôi, đừng lo về việc phạm sai lầm."
Thời An: "...!Được, được rồi."
Cậu chậm rãi hít sâu một hơi, buộc bản thân lấy lại bình tĩnh.
Không sao cả, bình tĩnh nào!
Thời An nhớ lại nội dung mình từng đọc trong quyển thượng, phần cuối của quyển thượng đã ghi đến phần triệu hồi Cự Long.
Hẳn là cậu sẽ có thể lập tức đọc được nội dung quan trong trong quyển hạ rồi!
Dù không phải lập tức đi vào trọng điểm cũng không sao cả, thế nào thì cả quyển sách cũng nằm trước mặt cậu thôi, đây không phải là muốn lật kiểu gì thì lật à!
- -- Nói không chừng cậu sẽ nhanh chóng tìm được biện pháp khôi phục sức mạnh ấy chứ.
Về phần phiên dịch...!Cậu bám theo phía sau nói mò một chút là được.
Ngược lại hiện tại cậu đang là một tân sinh nhân loại bình thường, đoán chừng hiệu trưởng cũng không kí thác kì vọng gì nhiều vào cậu đâu...!nhỉ?
Thời An cảm thấy cảm xúc của mình đã ổn định lại nhiều.
Lúc này, Bùi lão hiệu trưởng đi ra từ bên trong phòng làm việc, giữa những ngón tay nhăn nheo đang cầm một chồng giấy, ông run run rẩy rẩy đi tới trước bàn.
Hiệu trưởng chia giấy trong tay thành ba chồng, đưa một chồng trong đó đến trước mặt Thời An.
Thời An: "...!Hở?"
Cậu chớp mắt vài cái, đưa tay nhấc chồng giấy trước mặt lên, chậm chạp hỏi: "Đây, đây là bản gốc ạ?"
Bùi lão hiệu trưởng hòa ái nhìn thiếu niên trước mặt, ông giải thích: "Bản gốc thật sự quá quý giá, vì vậy thường thì chúng ta sẽ tiến hành phiên dịch dựa trên bản sao.
Có điều cháu cứ yên tâm, người phụ trách sao chép là trợ lí của ông, đảm bảo sao chép trăm phần trăm y như bản gốc.".
Truyện Việt Nam
Thời An: "..."
Tôi có quan tâm đến điều đó hả!!!
Cậu lại lần nữa hít sâu một hơi, ôm một tia hi vọng cuối cùng cúi đầu nhìn phần văn bản được sao chép trong tay.
Lỡ như, lỡ như có thì sao?
Lỡ như trong chồng giấy này vừa khéo có nội dung mình cần nhỉ?!
Ánh mắt Thời An rơi lên trên chồng giấy, cậu đảo mắt đọc nhanh như gió.
Xoẹt ---
Ngón tay cậu bỗng dưng nắm chặt lại, tạo ra vài nếp gấp trên trang giấy.
Bùi lão hiệu trưởng ngồi bên cạnh lấy mắt kính đeo lên mũi của mình, ông đọc kĩ bản sao chép dưới ánh đèn lờ mờ: "Ừm...!đây có lẽ là ngôn ngữ thông dụng của nhân loại thời cổ đại, nhưng ngữ pháp trên đây có khá nhiều biến tướng, so với những quyển sách trước đây bọn tôi từng thấy thì có vẻ lâu đời hơn, vả lại nếu tôi không nhìn nhầm thì trong đây có lẽ còn sử dụng khá nhiều ngôn ngữ Long tộc, phức tạp thật nhỉ."
Ông dùng ngón tay đẩy mắt kính lên, đôi mắt màu xám sau lớp kính nheo lại, lướt sơ qua văn bản trước mặt.
"Tuy vẫn chưa thể phiên dịch từng chữ một, nhưng mà...!dựa theo kinh nghiệm của tôi thì phần văn bản này có lẽ đang giảng giải về tập tính sinh hoạt của loài rồng."
Mục Hành giương mắt, bình tĩnh nói: "Không hổ là ngài."
Bùi lão hiệu trưởng để văn bản xuống, đôi mắt sâu sắc già nua xuyên qua lớp kính, nhìn người đàn ông tóc bạc sắc mặt lạnh nhạt trước mặt, ông chậm rãi nói: "Tuy hiện tại tôi đã già yếu lớn tuổi, thế nhưng tôi có nghe đến vụ việc xảy ra tình huống bất ngờ lúc khảo thí thực chiến...!Đương nhiên tôi sẽ không ép ngài chứng thực tính chân thật của tin đồn, có điều, nếu như hiện tại ngài đã tới tìm tôi giúp đỡ, có lẽ cũng không muốn che giấu nữa nhỉ?"
Mục Hành: "Ngài đoán đúng rồi."
Anh giấu những thông tin không nên tiết lộ, nói đơn giản tình huống hiện tại cho Bùi lão hiệu trưởng nghe.
Lấy dục vọng độc chiếm loài rồng của Mục Hành mà nói thì bản thân anh không nguyện ý chủ động chia sẻ thông tin này ra ngoài.
Thế nhưng, lần tiếp xúc ngắn ngủi với đoàn lính đánh thuê trước đó đã khiến anh nhận ra một tin tức vô cùng hỏng bét.
- -- Trừ anh ra thì có lẽ còn có thêm những thế lực khác mơ ước sự tồn tại của rồng.
Nếu đã thế, anh cũng chỉ có thể gạt sự cố chấp của bản thân qua một bên, điều động tất cả tài nguyên và thế lực, dùng mọi phương pháp, thậm chí phải dùng đến thủ đoạn cực đoan, chỉ vì để là người đầu tiên tìm ra rồng.
Nghe xong lời miêu tả của Mục Hành, Bùi lão hiệu trưởng lâm vào trầm tư.
Ông cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi nói: "Tách biệt vạn năm, loài huyễn tưởng lại lần nữa xuất hiện trên đại lục à...!Tầm quan trọng của chuyện này quả thực quá lớn, cho dù là người già yếu như tôi cũng không thể nào không quan tâm đến được.
Nếu trưởng quan ngài có chuyện cần tôi giúp đỡ, ngài có thể mở lời bất kì lúc nào."
Mục Hành gật đầu: "Cảm ơn ngài."
"Vì vậy, ngài cảm thấy điều then chốt trong cả vụ việc có lẽ đang nằm trong quyển sách tổ tiên ngài lưu lại?"
"Có lẽ vậy." Mục Hành nói.
Bùi lão hiệu trưởng suy tư vài giây, sau đó ông chìa tay cẩn thận cầm bản sao chép lên, nói: "Vậy một số phần...!có cần lướt qua không? Thứ chúng ta cần tìm có lẽ là ma chú hoặc là vật nào đó thực dụng khác ---"
Mục Hành suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không cần."
Bùi lão hiệu trưởng: "Ồ?"
Mục Hành: "Nếu tổ tiên của tôi đã lựa chọn ghi chép những thông tin này lại thì nhất định chúng không phải hoàn toàn vô dụng, thậm chí cả những chi tiết nhỏ bé nhất, dễ bị xem nhẹ nhất cũng có thể trở thành manh mối mấu chốt, đó cũng là nguyên nhân tôi đến tìm ngài giúp đỡ."
Dẫu sao việc phiên dịch chính xác toàn bộ quyển sách thật sự là một công việc có khối lượng quá lớn.
Bùi lão hiệu trưởng trầm tư hồi lâu, ông nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, ngài nói không sai."
Lúc này, dường như ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Thời An: "Nếu vậy, cậu ấy là..."
Mục Hành gật đầu: "Đúng vậy."
Bùi lão hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt giật mình.
Chẳng trách.
Bất luận là thiên phú cổ ngữ Thời An thể hiện ra hay việc Mục Hành không chút che giấu nói ra tin tức quan trọng trước mặt Thời An, dường như cũng có thể nói thông rồi.
Bùi lão hiệu trưởng quan sát tỉ mỉ thiếu niên ngồi gần đấy.
Thiếu niên từ lúc bắt đầu vẫn luôn chẳng nói một lời, đầu cúi thấp chúi vào vài trang giấy mỏng tanh, sợi tóc mềm mại rủ xuống che hơn phân nửa gương mặt trắng nõn, dường như cậu vẫn đang nghiêm túc phiên dịch.
Đúng là một đứa trẻ tốt.
Vẻ mặt Bùi lão hiệu trưởng thoáng lộ ra sự nhu hòa, ông hạ thấp giọng, hòa ái nói: "Đứa nhỏ, thế nào rồi? Tiến triển của cháu đến đâu rồi?"
Thời An hơi kinh hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi lão hiệu trưởng, gương mặt ra vẻ trấn định bình tĩnh đáp:
"Không, không có tiến triển gì